Bài cảm nhận review các hoạt động thực hành (Phần 2)

4. Quán hơi thở

Quán hơi thở lại tiếp tục quay trở lại nỗi sợ cố hữu: Mình không làm nổi, sao mà mình có thể ngồi yên một chỗ được cơ chứ. Lúc đó những cảm giác thả lỏng, thoải mái nhẹ nhàng gì đó của trò bưng nước như tan biến hết trơn, mình ngồi quán mà có lúc buồn ngủ, có lúc chán, rồi mình cũng quơ tay quơ chân này nọ kia kia, mặc dù suốt cả 2 tiếng đó mình vẫn để ý đến hơi thở ra vô mà, nhưng mình làm song song nhiều việc cùng lúc á. Khi mình báo cáo thì anh Quý nói như vậy không được, nếu tay chân còn quơ thì chứng tỏ đâu có tập trung vào hơi thở đâu, nên anh Quý kêu mình qua hôm sau phải để 2 tay ở trước bụng chứ không được quơ nữa. Ờm… vẫn là nỗi sợ làm không được thôi, tức là ko phải mình sợ ko làm được hoàn toàn luôn, chỉ là mình sợ mình chán, mình làm ko đạt yêu cầu, mình phải trốn vô trong suy nghĩ thì sao. Rồi mình tự đặt cho bản thân một mục tiêu nho nhỏ trước đã, giống như level thấp làm trước, level cao thì từ từ nâng lên. Mình đặt mục tiêu là ngồi yên quán hơi thở và để tay trước bụng như vậy trong 2h mà không bung ra, không bỏ cuộc, không bức bối tới mức phải quơ tay múa chân trước đã, còn việc vắng lặng suy nghĩ thì vài lần sau hả nâng level lên tới bước đó. Chứ bây giờ mà kêu mình phải ngồi không được suy nghĩ luôn là thế nào mình cũng bung thôi, chịu không nổi á. Mình ngồi được vài ca như thế, mình thấy ổn nha, kiểu ồ wow, trước khi làm thì mình vẫn sợ chứ, mình sợ để 2 tay trước bụng như vậy rồi mình bức bối quá ko chịu nổi thì sao ta. Nhưng mà không, thực tế chứng minh là mình ngồi yên như vậy được, nhẹ nhàng được, tĩnh lặng hơn được, mình không nhảy nhót như con khỉ nữa, mình cũng không bị bung ra hay bức bối gì đâu.

Buổi tối hôm đó mình quán hơi thở nhẹ tênh, tỉnh bơ, à mình ngồi thực hành chung với chị Bảy nên bắt chước chỉ để 2 tay lên bàn luôn. Mình có cảm giác dường như sau mỗi một phiên ngồi quán hơi thở, mình lại tĩnh hơn được một chút, mình trầm xuống một tông, lắng xuống một nhịp. Hay là ngồi yên như vậy riết rồi cũng quen ta, mình cảm giác cái tâm nhảy nhót như con khỉ của mình dần dần trầm lắng bớt lại, nó ngoan ghê, nó chịu ngồi yên rồi, mình và nó càng lúc càng hòa hợp với nhau dễ dàng hơn á. Nhưng mình chỉ mới cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái và vui vui thôi, chứ mình vẫn chưa thấy việc ngồi quán hơi thở là một trò chơi. Lúc vào zoom báo cáo, anh Quý hỏi mình tại sao chưa thấy nó là trò chơi, mình thấy vì nó chỉ có 1 động tác hít vào thở ra thôi, kiểu là nó chẳng có gì thú vị thì làm sao mà chơi được á. Thế là anh Quý kêu mình qua hôm sau lau bình lại nhưng chỉ được lau 1 kiểu thôi, không được lau nhiều kiểu như hồi trước nữa. Khi nhận nhiệm vụ này trong lòng mình lại thấy: Chết cha rồi, sao mà làm được trời, sợ hãi quá vậy?! Mình hoang mang hơi nhiều luôn á, vì mình nhớ lần trước mình lau theo kiểu rất là nhún nhảy với cái bình, mình đảo vòng trong vòng ngoài, lau lên xuống trái phải, thậm chí còn chơi trò chụp cái khăn vô cái bình rồi thả cho cái bình rơi xuống nữa, ừ thì đúng kiểu chỉ cần cái khăn chạm vô cái bình thì được tính là lau rồi còn gì. Cho nên đến thời điểm anh Quý kêu mình chỉ lau một kiểu là mình thấy tiêu rồi, không thể nào chơi trò dùng khăn bao bên ngoài cái bình rồi thả rơi được nữa, thánh thần ơi. Đêm đó mình về nhà cũng nằm nghĩ cách, suy nghĩ các kiểu, nhưng mình thật sự không tìm ra được cách nào hay ho. Đến sáng hôm sau vô lau bình, mình chọn lau theo kiểu đẩy 1 đường lên xuống, và ở 1 khu vực không có dán chữ thôi. Kết quả là mình lau được tầm 40 phút thì cơn buồn ngủ kéo đến, mình biết ngay mà, cảm giác buồn ngủ này y chang hồi xưa cái thời mình chưa lau bình được á, đụng vô cái bình là buồn ngủ tới gục ngã. Mình biết rất rõ cơn buồn ngủ này từ việc quá chán mà ra, chứ nó ko hề là cơn buồn ngủ sinh lý của cơ thể. Nhưng mình ko cưỡng lại nổi, mình muốn đi ngủ, thế là mình dẹp cái bình và gục đầu xuống bàn để ngủ luôn. Tuy nhiên, trong lúc ngủ đó thì mình cảm giác có một tầng nào đó ở bên trong mình vẫn rất tỉnh táo, chỗ này mô tả thì hơi khó hình dung nè. Tức là mình nằm ngủ dưới sự thôi thúc của cơn buồn ngủ rồi, mắt mở không lên, ngóc đầu dậy không nổi, nhưng khi mình nằm nhắm mắt như thế thì mình cảm giác mình ko hề ngủ, mình ko hề chìm vào giấc ngủ theo kiểu mất ý thức đâu nha, mình chỉ ngủ theo kiểu vẫn còn nhận thức được âm thanh xung quanh luôn á, nhưng mà mình không mở mắt ra nổi, không muốn mở mắt, không muốn ngồi dậy. Cảm giác này hơi lạ, vì bình thường mình thức là thức luôn, ngủ là ngủ luôn, chứ ko có vụ ngủ 1 tầng và tỉnh táo 1 tầng khác sâu hơn, cho nên mình thấy hơi kỳ. Nằm ngủ được một lát thì ý chí của mình quyết định thôi éo ngủ nữa, vì đâu có thật sự muốn ngủ đâu, chỉ muốn trốn cái chán của lau bình thôi mà. Thế là mình bật dậy dụi mắt cho tỉnh và lôi cái bình ra lau tiếp. Lần này thì tấu hề hơn, lau được tầm 5p thì cơn buồn ngủ lại kéo đến, nước mắt chảy giàn giụa, mình quyết định thôi dẹp mọe cái bình, đi ngủ luôn cho rồi, chứ kiểu này thì chịu làm sao nổi, rõ ràng là mình đang quá chán nhưng ko biết làm sao cho hết chán, vậy thì thôi mình không cố gắng ép mình chi nữa đâu, bỏ đi, để mình coi lại chỗ chán này đã. Mình tiếp tục gục đầu đi ngủ lần 2, nhưng lần này mình nằm đó và không ngủ nha, mình nằm nhìn sâu thật sâu và bên trong xem thử tại sao mình chán ta, tại sao chán tới mức buồn ngủ gục ngã đến như vầy, tại sao mình lại quay ngược về cái thời chưa hề lau bình được luôn nữa, giống như đi 1 đoạn đường hơi xa rồi đột ngột rớt bụp lại con số 0 ư? Mình cũng cảm thấy hơi quê với bản thân luôn á, mình cảm giác như kiểu lẽ nào bữa giờ mình tự lừa dối bản thân rồi lừa luôn anh Quý hả ta, chứ mình không thật sự lau bình được, lúc trước mình lau bình hơi lươn lẹo theo kiểu chơi đủ trò với cái bình và cái khăn, mình tự mặc định rằng bình và khăn luôn chạm vào nhau nghĩa là mình đang lau bình, nó chạm theo kiểu gì cũng được, mình chà kiểu gì, quấn kiểu gì, xoáy kiểu gì cũng được tính hết á. Cho nên bây giờ khi mình thật sự lau bình theo đúng nghĩa là cầm cái khăn và chà vào cái bình theo đúng một kiểu á, thì rõ ràng mình gãy rồi nè, mình không làm được, mình trớt quớt thật sự.

Trưa hôm đó mình đã ngồi xem lại vì sao mình chán lau bình 1 kiểu tới mức ngủ gục 2 lần. Mình nhìn ngó một hồi thì phát hiện ra, mình không muốn lau bình như vậy vì mình cảm giác nó quá tĩnh lặng. Lúc đó mình đang nhắn tin than thở với chị Hoài á, mình quê chứ, bả hỏi mình sao đi lên rồi mà cứ quành xe lại hoài vậy, mình bảo rằng mình đâu có biết, level lau bình hôm nay cao hơn hồi xưa mà, chỉ được lau 1 kiểu thôi chứ đâu được bày đủ trò đủ kiểu như lúc trước mình lau đâu, cho nên nhất thời mình chán quá chán chịu không nổi. Chị Hoài đồng cảm với mình bằng 1 câu rất đắc địa: Bả nói mình hướng ngoại quen rồi bây giờ kêu quay vào trong thì hơi khó he. Lúc đó mình như chợt bừng tỉnh ra, có cái gì đó ở bên trong mình như bừng sáng. Mình thấy à thì ra chỗ này, xưa giờ mình là người hướng ngoại mà, mình năng động mà, cứ lôi đầu mình đi ra đường thì kiểu gì mình cũng làm được, còn bắt mình ở trong nhà hoặc ngồi yên 1 chỗ là mình chết liền á. Mình thấy tại vì mình hướng nội cho nên mình ko thể nào ngồi yên được, mình phải bày trò gì đó, làm cái gì đó, như vậy mới chính là mình. Khi nhìn ra chỗ này, đột ngột bên trong mình lại đặt ra câu hỏi: Ủa có phải mình lúc nào cũng là phiên bản hướng ngoại đó không? Nó có phải là mình không, hay nó chỉ là 1 phiên bản mà mình lại nhận nhầm nó là mình nữa vậy? Ừ theo lý thuyết thì nó không phải là mình, hiển nhiên rồi đó, cái lý thuyết này mình học khám phá bản thể đã quá nhừ tử, quá thuộc lòng, có lúc mình tự thấy ra luôn, có lúc thì mất tiêu cái thấy này thôi. Nhưng mà lúc đó trong lòng mình biết rõ, về lý thì mình ko phải là phiên bản hướng ngoại này. Thế là ơ hay, mình lại nhận nhầm rồi sao, nếu mình nhận nhầm thì tức là khi mình bỏ phiên bản hướng ngoại, mình lựa chọn tĩnh lặng, mình vẫn không hề bị mất mình một chút xíu nào. Lúc đó mình nhận ra bên trong mình có tồn tại nỗi sợ mất mình nha, trước giờ thì mình ko thấy vụ này á. Mình sợ mỗi khi mình thay đổi cái gì đó quá lớn, quá nhiều, chẳng hạn đổi niềm tin nè, nhận thức nè, đổi một số cái liên quan đến nội tâm… thì mình bị “mất mình” rồi sao ta, mình mất tiu luôn rồi sao, biến thành một đứa khác rồi làm sao. Hồi đó mình hay đùa giỡn với ba mẹ và người thân nhưng chính sự đùa giỡn này lại là một niềm tin giới hạn ở bên trong mình. Lúc trước mình hay giỡn rằng: Nếu lúc nào đó mọi người thấy con trầm tính lại, tĩnh lặng hơn, ko còn nhí nhố lóc chóc nhảy nhót nữa á, là đứa khác nhập vô cái xác con rồi đó, ko phải con đâu, mọi người nhớ đi tìm kiếm con giống như trong phim nha. Trời ạ, từ nhỏ đến giờ mình luôn mặc định như vầy nè, và mình sợ có đứa khác nhập xác, giành mất cái xác này, đuổi mình đi thật, hơ hơ. Mình sợ nếu như mình thay đổi trở thành một người điềm tĩnh, thì mình sẽ rơi vào cảm giác mất mát rồi làm sao, mình thấy mất mình, mất đi một phần, thiếu đi mấy phần mình luôn á. Cho nên từ xưa đến giờ mình rất sợ chỗ này, khi vô các bài thực hành của anh Quý thì mình luôn biến tấu nó làm sao để mình vừa vượt qua nó, đồng thời vừa chơi nó theo các kiểu của riêng mình, năng động đa dạng hóa, để mình không có cảm giác bị mất mát bản thân.

Cho đến buổi trưa hôm nay, mình thấy tiêu rồi, bây giờ mình phải lựa chọn thôi, mình chọn học tiếp hay chọn giữ lại cái phần mình (nhưng thực tế cũng chẳng phải là mình)? Nếu như mình vẫn cố chấp sợ mất mình theo kiểu như vậy, mình không muốn hoàn toàn tĩnh lặng lau bình 1 kiểu, thì mình sẽ đứng lại ngay chỗ này. Lúc đó mình ra 1 quyết định rằng: Okie mình không níu giữ cái phần nhận nhầm mình là phiên bản hướng ngoại nữa. Mình có một sự chấp nhận rằng mình cũng có thể hướng nội và tĩnh lặng được. Thế là mình ngồi đó, cộng thêm bộ đồ xinh đẹp và ôm sát cơ thể khiến mình có cảm giác sang trọng quý phái, hoàng gia hoàng tộc ghê, hihi. Mình lấy cái ly và cái khăn ở trước mặt ra lau thử, mình ngồi yên đó lau lau một chút và cảm giác cũng được mà ta, đâu có buồn ngủ đâu ta, thấy cũng vui vui á chứ. Lúc đó mình có một phát hiện, nếu mình cầm cái khăn và lau bình nhẹ nhàng theo kiểu cách cung đình công chúa á, thì mình vẫn có thể lau được 1 kiểu lên xuống thôi nha, lau chậm rãi, lau trong sự điệu đà sang chảnh, lau theo kiểu rất là điệu nghệ chứ không phải hấp tấp vội vàng như bình thường đâu. Tự nhiên mình thấy ừ ha, anh Quý không có cấm mình lau bình theo kiểu cách công chúa, hehe, vậy thì bây giờ mình sẽ thử chơi trò lau bình 1 kiểu này bằng cách mình nhập vai công chúa và lau bình điệu nghệ như trong phim vậy nè, thường mấy cái phim cung đình hay lau bình, lau ly chén, cắm hoa này kia trong sự chậm rãi ơi là chậm, hoặc là chơi cờ rồi bàn luận thế sự bla bla… Nhưng nói chung là thứ gì trong cung đình cũng đều có một cảm giác chậm rãi, điệu nghệ, chỉn chu, sang trọng, thần thái v.v… Vậy thì mình sẽ bắt chước cái kiểu cách này, lau bình theo kiểu này, có vẻ khá ổn. Rồi mình đi ngủ trưa thôi, để đảm bảo chắc chắn cơ thể không bị buồn ngủ sinh lý nữa.

Khi mình bắt tay vào lau bình theo kiểu mới này, mình đã ngồi rất thẳng lưng, tư thế mà mình cảm giác là rất quý tộc á, mình một tay cầm cái khăn lau thật nhẹ nhàng, chậm rãi, từ tốn, chỉ lau đúng một kiểu lên xuống ở đúng một khu vực đó thôi. Lát sau mình có cảm giác dường như tay của mình không cần phải dùng sức lực gì nữa hết, nó đúng kiểu thả lỏng hoàn toàn, nhẹ nhàng hoàn toàn, mình giống như đang thêu thùa may vá, hay đang múa vậy luôn á. Mình có cảm giác rất phiêu diêu nha, rất đã, giống như mình đang làm một cái gì đó rất nghệ thuật, vô cùng điệu nghệ, đẹp đẽ, công phu nhưng không hề dùng sức. Mình vẫn có đổi qua đổi lại 2 tay để lau, có lúc mình đặt cái bình đứng thẳng, có lúc mình đặt nó nằm xuống, nhưng mình vẫn luôn giữ đúng một kiểu lau lên xuống ở tại một khu vực mà thôi. Mình cảm giác như có một cái gì đó tận hưởng, nó thật đẹp và mình nhìn cái bình một hồi toát ra một chữ TÌNH. Mình cảm giác cái bình hồi sáng khô khan cứng ngắc bao nhiêu thì bây giờ nó bỗng mềm mại và ướt át quá chừng, tự nhiên cái tình ở đâu bên trong mình tuôn trào ra, mình thấy mình thật đẹp và việc lau bình này cũng vô cùng đẹp, cảm giác như kiểu mình rất đẹp và mình đang tiếp tục tạo tác ra những cái đẹp tiếp theo vậy đó.

1 Lượt thích