Bài cảm nhận vấn đề khám phá sự thật về mình và thay đổi thái độ học (13/11/2023)

Hôm nay mình có 2 sự nhận ra sau buổi chia sẻ với anh Quý. Đầu tiên là mình đã nhận ra được vấn đề thật sự từ sâu tận đáy lòng của mình xưa nay là gì rồi, đó là việc: Có những nhầm lẫn về chính mình, chưa rõ ràng sáng tỏ được mình là ai, mình ở đâu, mình như thế nào. Điều này trước giờ nghe thì không thấy mới, nhưng sự nhận ra ở bên trong mình lại là một sự chuyển biến cực kỳ mới. Điều thứ hai là thay đổi thái độ học chủ động đi giải quyết vấn đề của chính mình dưới sự hướng dẫn và công cụ của thầy (khác với lúc trước là mình phó mặc vào thầy, dựa dẫm thầy và cho rằng chỉ cần làm theo đúng những gì thầy dạy thì sau này tự nhiên sẽ ‘’ngộ’’).

Mình nhớ lần đầu tiên khi nghe cụm từ ‘‘những nhầm lẫn về mình’’ là đợt mình làm trợ lý cho chị Liên và cùng chị tham dự một buổi chia sẻ về Trí tuệ cảm xúc ở trường Đại học nào đó. Mình nhớ chị Liên từng nói một câu đại khái thế này: Mọi vấn đề đều bắt nguồn từ cái gốc nhận thức sai lầm về chính mình thôi, chỉ cần tháo gỡ đúng một cái gốc này, nhận thức đúng về mình thì mọi thứ khác sẽ biến mất. Hồi đó lần đầu tiên nghe câu này, mình thấy nhẹ tênh, mình nghe thì hiểu về mặt ngôn ngữ nhưng mình không cảm nhận được gì về nó. Lúc đó suy nghĩ đầu tiên của mình nổi lên là: Ủa nhận thức sai lầm về mình thì sao, có liên quan gì đến cảm xúc buồn bã hay mối quan hệ với mọi người xung quanh đâu, mình không biết rõ mình là ai thì sao, ủa nhưng mình biết rồi mà, mình là con Châu ở đây nè, sao chị Liên nói như kiểu mình vẫn không biết mình là ai vậy nhỉ. Mình biết mình mà, biết quá rõ nữa là đằng khác, cái gốc gì ngộ quá ha, chắc nó là vấn đề của ai á chứ không phải vấn đề của mình. Hoặc là chừng nào học lên level cao cao lắm rồi thì mới phát hiện ra cái vụ nhận thức sai lầm về mình, chứ bây giờ mình không thấy vấn đề gì về việc nhận thức chính mình hết á.

Sau lần đó thì mình có cơ duyên tiếp cận được nhiều hơn về những thông tin mà tự mình gọi tên chung cho tụi nó là “Khám phá bản thể”. Thật ra nó là tên của một khóa học mà mình xém được học nhưng khi test level chưa đủ thì không cho học, rồi mấy năm sau đó mình được anh Quý dạy một phần, rồi mình nghe lỏm, hóng chuyện, góp nhặt các thông tin về nó từ chỗ này chỗ kia, lúc đó chị Đăng cũng có hỏi mình theo kiểu: Em thấy em là ai, em là cái gì, em có phải là cái này cái kia không v.v… Thời điểm đó đề tài “nhận thức về chính mình như thế nào” đã quen dần với mình hơn, tức là mình nghe nói thì hiểu, nhưng gọi là thấu cảm được nó thì mình chưa có. Vì mình không thấy nó có gì quá quan trọng, kiểu như biết về mình thì tốt hơn, còn chưa biết thì thôi, những lúc mình có thắc mắc, hoang mang theo kiểu mình là ai ta, nếu mình không phải cái tên gọi, cơ thể, hay tập hợp cảm xúc, cảm giác, suy nghĩ, hành vi… thì mình là ai, mình là cái gì? Thời điểm đó mình thắc mắc nhưng ở dạng tò mò, mình muốn biết vì nó lạ quá, mình muốn thỏa mãn sự tò mò của mình thôi chứ đối với mình thì vấn đề này cũng còn nhẹ lắm, chẳng có gì quan trọng, mình có thể bỏ qua nó hoặc quên nó khá nhanh, nhưng học để biết nó thì vẫn thích, vẫn háo hức muốn học lắm chứ.

Đến hôm nay mình thấy ra một sự thay đổi hoàn toàn ở bên trong mình. Khi tua lại “cả tuần xém phát điên” vừa qua, mình truy xuất lại tiến trình nào dẫn đến các cảm xúc buồn, khó chịu, muốn chạy trốn, tức giận, bức xúc, áp lực, căng thẳng… thì mình phát hiện ra nó đến từ cái gốc rễ là mình có những nhận thức sai lầm về chính mình. Cụ thể là việc mình chưa chứng kiến được mình là ai, mình như thế nào, nhưng mình lại có ảo tưởng sai lầm rằng mình là con người xấu xí tệ hại như vậy, mình tiêu cực, mình buồn khổ, mình có suy nghĩ sai, thái độ sai, nhận thức sai, mình là người nguy hiểm v.v… Bởi vì mình gán ghép mình là con người như vầy nên mọi thứ càng lúc càng rối tung lên, mình như tự lấy dây trói quanh mình, càng lúc càng siết, cứ đắp thêm tầng tầng lớp lớp những nhận thức sai lầm, đánh giá, phát xét bản thân khiến mình bức bối kinh khủng như sắp chết tới nơi. Khi ngồi truy ngược lại hết và mình tự chứng kiến thấy quá trình này xong, mình hết hồn, mình nhanh chóng ngay lập tức dừng việc ảo tưởng lại, mình ngồi nhìn thật kỹ và phân biệt đâu là điều mình thật sự chứng kiến về bản thân, đâu là những lớp xử lý do mình tạo ra. Thế rồi mình thấy ra một vấn đề nghiêm trọng đó là: Mình chưa chứng kiến được sự thật về bản thân mình, chưa rõ ràng sáng tỏ được mình là ai, mình như thế nào, mình ở đâu.

Tối hôm qua và những đêm trước, mình có nhiều cảm giác khó chịu trong lòng, có lúc buồn, có lúc thấy khổ, có lúc u uất… mình đã thử ngồi nhớ về Anh Người Yêu, nhớ kỷ niệm đẹp giữa mình và Anh Ấy, thậm chí mình còn nghiêm túc phân tích và xem xét những hành động, ứng xử của ảnh từ trước đến giờ đối với mình, để rồi mình đưa ra một dự đoán (thậm chí là tưởng tượng luôn) rằng trong lòng Anh Ấy có yêu mình á, vấn đề chỉ là do mình chưa phù hợp với một số tiêu chuẩn của ảnh thôi, nên ảnh vẫn còn đang chờ mình phát triển và trở về, chứ ảnh không bỏ mình đâu, ảnh không yêu người khác đâu. Trước đây khi mình sử dụng phương pháp này thì mình mở được tình yêu và sự ấm áp trong lòng ra, mình thoải mái tận hưởng nó, sung sướng chìm vào một số cảm giác ngọt ngào lãng mạn trong lòng mình. Tuy nhiên, đợt này thì không được may mắn như thế, mình đã nhớ Anh Ấy và làm đủ mọi cách nhưng kết quả dường như… ngược lại luôn nữa. Mình đang khó chịu vừa phải, tính lôi Anh Người Yêu ra nhớ để có cảm giác hạnh phúc hơn thì kết quả không đâu nha, nghĩ tới ảnh khiến mình thấy khổ hơn, u uất hơn nữa chứ. Mình hoang mang tự nhủ: “Thôi chết cha rồi, sao lại đóng tình yêu với Anh nữa rồi, giờ chẳng những nhớ Anh không khiến mình vui mà còn khiến mình thấy khổ hơn, nhìn ngắm hình ảnh của Anh không khiến mình vui cười hí hí mà lại khiến mình bất chợt rớt nước mắt, trời đất ơi mình phải làm sao đây, mở tình yêu ra lại bằng cách nào, thôi chết rồi trời ơi!”. Những lúc này khi mình ngồi sử dụng công cụ chứng kiến để xem xét lại lý do vì sao mình buồn, mình khổ, mình đã chứng kiến những gì về Anh Ấy và mình đã suy luận, diễn dịch, xử lý các thông tin về Anh Ấy như thế nào mà khiến cho mình buồn khổ dữ vậy nè… thì mình truy dần một hồi lại về cái gốc: Mình là ai, mình như thế nào, ai là người chứng kiến những điều đó.

Mình phát hiện ra khi mình có những thắc mắc về bản thân, có hoang mang, trăn trở, có những sự tự hỏi và tìm kiếm xem thử mình là cái gì vậy ta, mình đang ở đâu, mình chứng kiến một chuỗi những lớp chứng kiến khác phải không… thì trong lòng mình tràn ngập cảm giác ấm áp. Mình chỉ thắc mắc về bản thân thôi, mình ngồi chứng kiến các thắc mắc, suy nghĩ, câu hỏi về bản thân đang nổi lên thôi, vậy mà cả cơ thể mình càng lúc càng ấm áp, có một sức nóng tỏa ra từ trong người mình, ấm áp bao trùm, nó khiến cho mình bất giác tận hưởng cảm giác ấm áp tròn đầy này luôn, hihii. Đây là điểm mấu chốt khiến mình nhìn lại và tiếp tục tự hỏi: Tại sao dạo này mình nhớ Anh Người Yêu thì mình thấy khổ, hoặc là mình có ấm áp nhưng bây giờ nó cũng ít ít lại rồi, còn khi mình có thắc mắc về bản chất thật của mình, sự tồn tại của mình… thì cảm giác ấm áp lại tỏa ra một cách tự nhiên, nhiều và bao trùm đến như vậy? Tại sao lúc này đây tình yêu trong mình lại được mở ra khi mình có một sự hướng tâm, chú ý, mong muốn khám phá ra được sự thật về mình? Ủa sao lạ vậy ta, kỳ lạ ghê á, trước giờ mình cũng hay hỏi những câu vu vơ theo kiểu “Mình là ai”, nhưng cảm giác trong mình bình thường lắm, chẳng có xi nhê gì. Còn bây giờ khi nghĩ đến câu hỏi “Mình là ai?” thì ấm áp bên trong lại tuôn trào ra một chút. Tại sao mình không mở nhiều tình yêu ra với Anh Người Yêu theo kiểu nhớ Anh, tưởng tượng những viễn cảnh tươi đẹp ngọt ngào giữa mình với Anh, hoặc là sống lại một số kỷ niệm êm đềm giữa mình và Anh… mà mình lại tự nhiên vô tình mở thật nhiều tình yêu ra khi toàn nghĩ về mình, thắc mắc về mình, nhìn ngó tìm kiếm thông tin về chính mình thôi vậy? Mình cũng không biết lý do nữa, mình chỉ biết thực trạng lúc này là như vậy thôi.

Từ chỗ mở tình yêu này cộng thêm việc lúc nãy mình đã truy xuất lại một chuỗi các vấn đề, cuối cùng ra được cái gốc rễ là do mình có nhận thức sai lầm về bản thân, vậy nên bên trong mình đột ngột bật ra một cái thấy. Mình thấy rằng vấn đề thật sự, vấn đề từ sâu sâu tận đáy lòng mình khao khát muốn giải quyết đó là tìm hiểu sự thật về chính mình. Làm rõ ràng sáng tỏ mình là ai, mình là cái gì, mình như thế nào, mình có đặc điểm gì, mình ở đâu, mình và mọi thứ xung quanh có liên hệ gì với nhau. Mình chứng kiến đây là vấn đề mấu chốt nhất, quan trọng nhất, nghiêm túc nhất, nó từ sâu dưới đáy lòng mình vừa mới trào lên. Cảm giác của mình đã thay đổi khác hẳn hoàn toàn so với trước đây, từ những thời điểm mình nghe nói các đề tài nhận thức sai lầm về bản thân, hay là khám phá sự thật về mình á, hồi đó mình thấy chẳng liên quan gì mình cả, vấn đề này không phải của mình, thì bây giờ mình phát hiện ra nó thật sự là vấn đề cốt lõi mà mình đã có sẵn từ sâu sâu trong vô thức, đến bây giờ mình mới ý thức nhận biết nó thôi.

Mình có một cảm giác xúc động khi nghĩ về chính mình, thắc mắc và mong muốn tìm hiểu rõ ràng sự thật về mình. Mình chợt thấy đây là điều quan trọng nhất mà mình khát khao muốn biết, là vấn đề mà mình vô cùng muốn xử lý nó, phải làm cho ra lẽ, phải biết tường tận rõ ràng mình là ai, mình như thế nào chứ không mơ mơ hồ hồ về chính mình như trước đây nữa. Xưa giờ mình luôn cho rằng, vấn đề quan trọng nhất của mình là tình yêu, sống trong tình yêu, làm sao để có lại được Anh Người Yêu, phấn đấu làm sao để Anh Ấy chịu cưới mình, như vậy mình mới hạnh phúc và mãn nguyện được. À nhưng bây giờ mình chợt phát hiện, mặc định: ‘‘Được sống chung với người mình yêu đích thực là hạnh phúc nhất, mãn nguyện nhất trên đời’’, nó cũng là điều mà mình tin tưởng chứ mình không thật sự chứng kiến. Mình chưa chứng kiến được thế nào là hạnh phúc nhất, bởi vì mỗi khi mình cho rằng như vậy là hạnh phúc nhất rồi, thì sau đó lại có cái khiến cho mình hạnh phúc hơn. Mình phát hiện ra từ cái mặc định tình yêu này khiến cho trước nay mình xác định vấn đề của mình đó là: chỉ tập trung hoàn toàn vào việc có được Anh Người Yêu thôi, chứ còn vấn đề về chính bản thân mình thì chẳng có gì quan trọng. Bây giờ mình có một cái lật ngược nhận thức và tự hỏi: ‘‘Như thế nào là hạnh phúc nhất, mãn nguyện nhất?’’ Tự nhiên mình có một cái thấy rằng: Khi tìm hiểu về chính bản thân mình, khám phá sự thật về mình, tập trung vào chính mình thì mới gọi là hạnh phúc và mãn nguyện cao nhất, chứ còn khi mình hướng vào một người mà mình cho rằng đó là tình yêu đích thực thì dường như cái mãn nguyện này cũng chưa phải là đỉnh điểm nhất đâu. Có một con mắt nào đó đang nhìn thấy rằng: Khi mình nhận ra sự thật về chính mình thì tình yêu và sự ấm áp sẽ trào dâng trọn vẹn, lúc này mới chính là hạnh phúc đích thực, hạnh phúc vĩnh cửu, mãn nguyện đong đầy mà không còn phụ thuộc vào bất cứ cái gì hay người nào khác nữa. Vấn đề vĩ đại nhất mà mình cần xử lý đó là khám phá ra sự thật về chính mình thôi.

Đây là điều mình nhận ra giống như một bước ngoặt, nó thay đổi toàn bộ định hướng cuộc đời mình vậy. Lúc trước mình cho rằng mình biết mình là ai rồi, mình nghe thông tin thì hiểu về bản chất mình là ai, hiểu luôn những nhầm lẫn về mình là gì v.v… chỉ là mình chưa sống được với bản chất đó nên mình đi tìm cách làm sao để sống được với cái bản chất thật của mình như vậy. Còn bây giờ mình phát hiện ra, mình thật sự chưa chứng kiến được, chưa biết được mình là ai, mình là như thế nào. Tất cả những gì mình cho rằng mình biết, nó cũng chỉ là thông tin bên ngoài mà mình nghe, hiểu, tin tưởng, mặc định, bắt chước theo, chứ nó không phải là điều mà mình trực tiếp chứng kiến. Khi mình bỏ hết tất cả những điều mình không chứng kiến thì câu hỏi to đùng hiện lên: Ủa mình là ai, mình là cái gì, mình ở đâu, mình như thế nào?

Lúc đầu mình chia sẻ với anh Quý rằng mình nhận ra gốc rễ vấn đề mình cần xử lý là những nhận thức sai lầm về mình, còn những thứ mà trước nay mình cho rằng nó là vấn đề và mình chăm chăm đi tháo gỡ nó, thì bây giờ mình xem nó là tiếng chuông. Những thứ đó bao gồm tập hợp các cảm xúc, cảm giác tiêu cực (buồn, khó chịu, tức giận, bức xúc…) và cả những nhận thức sai lầm, suy nghĩ sai nữa. Mình nhìn thấy nó là các hồi chuông báo hiệu rằng mình có một vấn đề gốc rễ rất nghiêm trọng cần xử lý, đó chính là những nhận thức sai lầm về mình. Khi nào mình xử lý xong cái gốc này thì những suy nghĩ sai, nhận thức sai ở các khía cạnh khác, những cảm xúc tiêu cực mới hết hẳn luôn được. Nên mình có một sự thay đổi ở đây, mình sẽ tập trung xử lý gốc rễ vấn đề chứ không lo đi tháo gỡ những cái nhỏ nhỏ như lúc trước nữa. Thế rồi anh Quý hỏi mình một câu khiến cho mình hơi bất ngờ nhìn lại, anh Quý hỏi rằng: ‘‘Vậy em chỉ tập trung xử lý vấn đề gốc rễ thôi, còn tất cả những cái khác em mặc kệ nó phải không?’’ Ừ ha, từ mặc kệ khiến mình hết hồn, nghe như một kiểu bỏ phế tụi nó vậy. Ngay lập tức lúc đó mình chợt nhìn thấy, nếu mình mặc kệ những cảm xúc tiêu cực, những suy nghĩ, nhận thức sai lầm ở các lĩnh vực khác thì tụi nó giống như chuông báo cháy, sẽ reo in ỏi suốt ngày suốt đêm, tụi nó sẽ khiến mình hao mòn sức lực và vô cùng mệt mỏi, mình không thể nào đủ sức để xử lý vấn đề cốt lõi được, với lại mình cũng có thể làm tan vỡ hết các mối quan hệ hiện tại khi mặc kệ những cái chuông nữa chứ. Thế là mình thấy chỗ này mình có một cái sai, mình chuyển từ việc xử lý chuông qua xử lý vấn đề và mặc kệ chuông là sai lầm rồi. Mình không thể bỏ phế tất cả những cái chuông này được, mình cần tháo gỡ tụi nó, xử lý tụi nó trước, mình biết ngọn nguồn đám cháy ở đâu rồi thì mình tắt bớt chuông để có sức lực mà đi dập đám cháy thôi.

Tuy nhiên, cách mình tháo gỡ những cái chuông này cũng có phần đổi khác so với lúc trước. Ở thời điểm trước đây khi mình xem tụi nó là vấn đề, mình có một khuôn khổ về cách làm để tháo gỡ và một định hướng tháo gỡ luôn. Khuôn khổ cách làm đó là mình sẽ đặt câu hỏi truy vấn cho bản thân, đến khi nào mình thật sự nhìn thấy mình sai thì mình sẽ hết khó chịu, tức giận, buồn bã. Tới đây là xong rồi, chỉ cần những cảm xúc này hết, suy nghĩ của mình đổi qua một góc độ khác nhìn thấy được bản chất mình sai, vậy là mọi thứ đã xong xuôi. Còn bây giờ mình sẽ thay đổi cách thức xử lý, mình dùng công cụ chứng kiến để truy xuất lại những sai lầm của mình, đâu là điều mình thật sự chứng kiến còn đâu là những gì mình suy luận, tưởng tượng, diễn dịch ra. Mình sẽ không áp đặt trước một khuôn khổ nào nữa mà thay vào đó là mình tách ra từng lớp chứng kiến, cuối cùng mình chứng kiến thật sự là cái gì.

Tuy nhiên, mình nhìn thấy cách tháo gỡ các vấn đề sự vụ như vầy cũng chỉ xử lý phần ngọn thôi, chứ nó chưa liên kết được đến vấn đề gốc rễ. Hiện tại mình thấy nếu như các hồi chuông này kêu réo lần nữa, mình đi xử lý những nhận thức sai lầm, cảm xúc khó chịu này thì tụi nó cũng giống như những cái vòng tròn xung quanh trung tâm. Cái tâm của vòng tròn vẫn là vấn đề cốt lõi là những nhận thức sai lầm về chính mình cần xử lý. Như vậy thì khi mình xử lý những những sự vụ này, mình sẽ có một sự hướng tâm, liên hệ vào chính vấn đề gốc rễ của mình, chứ không phải tháo gỡ từng việc xong rồi là bỏ qua như trước đây nữa. Mình sẽ dùng nó là công cụ, giống như các bài tập thực hành, mình mượn tụi nó để truy ngược lại, liên hệ với vấn đề gốc rễ của mình luôn.

Từ chỗ nhận ra vấn đề thật sự của mình như vầy, mình nhìn qua việc học phát triển bản thân với anh Quý thì mình thấy có một số sự thay đổi. Trước đây mình làm các bài tập của anh Quý với tâm thế thầy kêu thì mình làm thôi, mình muốn có thành tích cao (tức nhiên rồi, đi học thì phải học giỏi mới sướng chứ). Việc tìm cách để qua mỗi bài tập sẽ khiến cho mình có cảm giác học giỏi, mình hướng tâm vào điều này, lúc đó mình cũng có xác định một số vấn đề, mục tiêu đi học nhưng phần lớn khi mình vào học thì cái thành tích này chi phối mình nhiều hơn, đôi khi khiến mình quên luôn mục đích học ban đầu là xử lý vấn đề của chính mình. Bây giờ nhìn lại mình mới thấy việc có cảm giác học giỏi, qua các bài tập, nó chẳng có ý nghĩa gì với mình hết. Mình đi học mỗi ngày rồi tối về vậy thôi, mình không có vấn đề gì cần giải quyết, như vậy thì học cả đời cũng bằng không, giống như đi học là một niềm vui, mình thích đi học vậy thôi chứ mình chẳng biết làm gì khác nữa. Mình chợt thấy việc đi học khi có một vấn đề cần xử lý thì tâm thế khác hẳn so với đi học chỉ để vui.
Khi mình xác định rõ vấn đề của mình rồi, mình nhận thấy việc học phát triển bản thân tức là mình tìm cách giải quyết vấn đề của mình đó. Hiện tại mình còn chưa biết ‘‘cách xử lý’’ vấn đề luôn nữa, mình chỉ chứng kiến được mình có một vấn đề rất nghiêm trọng và mình chứng kiến luôn rằng mình chưa biết cách xử lý vấn đề này. Tự nhiên mình nhận ra việc làm các bài tập mà thầy giao cho giống như công cụ vậy, tất cả mọi bài tập mình làm giống như vòng tròn ở bên ngoài, mục tiêu nó đều hướng về cái tâm chính là xử lý vấn đề của mình đó. Hồi trước mình làm bài tập của anh Quý trong trạng thái không kết nối được gì với mục tiêu hay vấn đề của bản thân, mà thật ra lúc đó mình còn chưa thấy bản thân mình thật sự có vấn đề nữa là. Bây giờ thì mình phát hiện ra một vấn đề cốt lõi, cực kỳ quan trọng, cho nên việc đi học và làm các bài tập mà anh Quý giao cho lúc này trở thành công cụ giúp mình tìm ra được cách thức xử lý vấn đề của chính mình. Mình thấy ra sự khác biệt trong tâm thế của mình khi có sự thay đổi này, đó là mình không ép bản thân phải qua các bài thực hành bằng mọi giá để đạt thành tích cao nữa. Mình không nhìn bài tập như một cái gì đó để mình đi thể hiện, hơn thua, hoặc là học giỏi để được thầy khen. Mình chợt nhìn thấy các bài tập anh Quý giao sẽ có một ý nghĩa gì đó mà bây giờ với tầm nhìn hạn hẹp thì mình chưa thấy được, nhưng mình sẽ tập trung làm nó với tâm thế hướng vào việc xử lý vấn đề cho bản thân, chứ không còn khiêu chiến với các bài tập nữa. Mình làm bài tập cũng là để giải quyết vấn đề cốt lõi mình là ai, mình như thế nào, cho nên mình sẽ tiếp cận lại các bài tập của anh Quý giao ở một góc nhìn khác.

Điều nhận ra thứ hai của mình đó là thay đổi một tâm thế học chủ động để xử lý vấn đề của chính mình, chứ không học vì được khen hay để chứng tỏ bản thân gì nữa. Mình có một sự nhìn lại rằng, trước giờ mỗi khi hoàn thành xong một bài tập nào đó, mình thích lắm, qua bài rồi thì mình cũng không muốn quay ngược lại đâu, mình luôn tìm cách vượt qua cho được các bài tập và đó cũng là mục tiêu đi học của mình. Còn bây giờ mình chợt nhìn lại và tự hỏi theo kiểu: Khi mình bưng nước không đổ thì nó có giúp ích gì cho vấn đề của mình không? Mục tiêu của mình là bưng nước không đổ thôi hả, chỉ như vậy thôi hay sao? Mình chợt nhìn thấy việc học này không phải như vậy nữa. Mục tiêu của mình bây giờ đã khác rồi, mình cần hoàn thành các yêu cầu bài tập của thầy, hiển nhiên là cần được thầy đánh giá là đạt yêu cầu trong từng bài tập chứ, nhưng song song đó có một việc mình rất cần làm đó là giải quyết vấn đề cốt lõi của bản thân. Mình làm các bài tập, bài thực hành này là để giải quyết vấn đề của mình, để khám phá ra sự thật về chính mình chứ không phải làm cho vui, cho sang chảnh, làm để đi khoe với người khác nữa.

Hôm qua anh Quý có hỏi mình rằng: Việc học ở đây có giúp ích gì cho vấn đề của mình hay không, nếu có thì nó giúp ích như thế nào? Mình thấy việc học anh Quý thật sự giúp ích cho mình mà, nhưng đó là mình dựa vào kinh nghiệm trước giờ của bản thân, những trải nghiệm đã học rồi mà có. Qua nhiều bài tập, bài thực hành và hướng dẫn của anh Quý thì có lúc mình nhận ra bản thân thế này thế kia, khác hẳn với niềm tin lúc trước của mình về chính mình. Bên cạnh đó, dựa trên những câu chuyện về anh Trung bộ đội hay các bài cảm nhận nhập flow của chị Tường Vân trước đây, nó khiến cho niềm tin của mình về việc học anh Quý sẽ giúp mình khám phá ra được con người thật của chính mình á, điều này mình có lòng tin dữ lắm.

Thêm nữa là trước đây mình không hề thấy vấn đề gì về việc khám phá bản chất thật của chính mình luôn nữa, sau mấy năm học phát triển bản thân thì đến ngày hôm nay mình mới bật ra được chuyện này, mình nhìn thấy nó là một vấn đề, nút thắt sâu xa cốt lõi lắm mà mình cần thiết nhất quyết phải xử lý cho bằng được, khám phá cho rõ ràng sáng tỏ mới thôi. Mình nói với anh Quý rằng tại vì học anh mà em phát hiện ra vấn đề, nên em có niềm tin rằng tiếp tục học anh Quý thì em sẽ giải quyết được vấn đề của em. Chỗ này anh Quý nói niềm tin dựa trên trải nghiệm bản thân cũng không chắc cho lắm, cần có niềm tin dựa trên kiến thức. Mình ngồi đó cả buổi, mình chưa chứng kiến được niềm tin dựa trên kiến thức là gì, thế rồi anh Quý cho mình một gợi ý là câu chuyện Học Câu Cá. Cuối cùng mình nhận ra rằng, thầy sẽ giao cho mình các bài tập và không giải thích gì thêm về lý do của bài tập, hay là sự liên hệ giữa bài tập với vấn đề của mình đâu. Với tầm nhìn hạn chế bây giờ của mình thì nhiều khi cũng chưa liên hệ liền được, nhưng việc của mình cần làm đó là tập trung làm đúng yêu cầu của thầy, rồi sau đó tự mình khám phá lại, kết nối và xem thử nó có liên quan gì đến vấn đề của mình không, nó giúp mình giải quyết vấn đề như thế nào. À chỗ này tự nhiên mình vừa lóe lên một cái thấy mới, mình thấy rằng bây giờ mình tập trung làm theo đúng yêu cầu của anh Quý, sau đó mình cứ xem xét lại vấn đề của bản thân, đến cuối cùng khi nào mình tháo gỡ hoàn toàn vấn đề của mình được rồi thì mình sẽ có một bước kết nối lại toàn bộ những gì anh Quý dạy từ đầu tới cuối với kết quả mà mình đạt được, xem thử mình đi từ đâu đến được chỗ này rồi trình bày lại với anh Quý về con đường mà mình đã đi qua, cũng giống như anh học trò sau khi câu được cá thì có bước suy ngẫm lại từng nhiệm vụ thầy giao với kết quả câu được cá vậy đó.