Bài tập: Viết cảm nhận sau buổi bổ túc 2 ngày 25.2.2024

Bài tập: Viết cảm nhận sau buổi bổ túc 2 ngày 25.2.2024

Sau khi tham dự buổi bổ túc 2, mình có đau đầu, hoang mang, không có kết nối với cái mình nhận ra trước đó, cảm thấy thật vãi nồi. Đến giờ ngồi viết cảm nhận mình vẫn đang băn khoan như nào là viết cảm nhận trong chứng kiến, quan sát cảm nhận trong chứng kiến như nào rồi viết ra. Mình sẽ nghĩ đến đối tượng chứng kiến trong mình, khởi ý chọn ở trong trạng thái chứng kiến sự chứng kiến các cảm nhận và viết bài này. Mình vừa đọc lại bài tường thuật có nổi lên cảm nhận gì thì sẽ viết lại.

Sống trong chứng kiến là gì? Chỗ này. Mình có băn khoăn “ai cũng chứng kiến” vậy có phải ai cũng sống trong chứng kiến không? Anh Quý có nói sống trong chứng kiến là sống với trạng thái chứng kiến sự chứng kiến. Mình cũng có thấy điều đó trong mình. Người nào cũng có chứng kiến hết, nhưng người nào ý thức biết rõ về điều mình chứng kiến. Và việc ý thức biết rõ về điều mình chứng kiến giúp gì cho mình? Có cần thiết không? Có lựa chọn sống với trạng thái chứng kiến sự chứng kiến. Hay cứ sống như bình thường là được. Mình có muốn mắc sai lầm do không biết rõ không? Sai lầm về sức khoẻ, công việc, nuôi dưỡng con cái, tình yêu, hôn nhân,… Hay mình muốn sống mà biết chỗ nào mắc sai lầm thì né ra. Như biết ma tuý có hại thì né. Oh, mình thấy có điểm sáng là bữa giờ mình nghĩ trạng thái sống trong chứng kiến là sẽ không bao giờ mắc sai lầm. Còn hiện tại, mình thấy trạng thái sống trong chứng kiến là thấy có sai lầm thì né ra, bỏ đi. Chứng kiến thấy việc đó làm hại sức khoẻ thì bỏ. Chứng kiến thấy việc đó không mang tới tình yêu thì bỏ. Kiểu vậy. Mình biết rõ để né, để bỏ đi sai lầm, chứ không phải để không bao giờ mắc sai lầm.

Chứng kiến là thuộc tính, quan sát là hành động. Khi chứng kiến thì vẫn có thể bao gồm các hoạt động khác như hoạt động quan sát, phân tích, định hướng,… Còn khi quan sát thì chỉ có thể quan sát trong cùng 1 thời điểm. Khi không biết rõ điều này, nên bị nhầm lẫn chứng kiến là quan sát, dẫn đến đi thực hành chứng kiến là thực hành quan sát. Đây là các thông tin mình lưu tâm, có tiếp nhận. Mình cảm thấy như thế nào về các thông tin đó. Nhìn vào đối tượng chứng kiến bên trong mình thì mình chưa rõ nó là thuộc tính như thế nào. Thuộc tính là đặc tính vốn có của một sự vật. Mình chưa rõ lắm chỗ thuộc tính, tạm hiểu chứng kiến là đặc tính sẵn có của mỗi người. Mình đã nhầm lẫn chứng kiến và quan sát như thế nào? Chưa thấy rõ trong mình luôn. Cảm thấy không biết gì cả, chưa phân biệt được. Lúc học tới đây, mình chỉ thấy cần đào sâu nhưng giờ đào thì chưa biết đào gì. Mình có suy nghĩ để từ từ đào trong forum.

Sống ở chỗ không có kết luận và không sống ở chỗ có kết luận. Mình thấy cái này hay ghê. Phân biệt được rất hay luôn. Mình vẫn hay dính “sống ở chỗ không có kết luận” và cho rằng đó là đúng, là sống trong chứng kiến. Còn hiện tại, nghe anh Quý nói thì mình thấy mình đã kết luận cần tìm chỗ “không có kết luận”. Còn không sống ở chỗ có kết luận là thấy chỗ nào có kết luận thì không sống, né hay bỏ đi. Thì đây mới là sống trong chứng kiến. Mình nhớ là từng nghe về ý này nhưng ở một câu hỏi về chủ đề khác, không phải là chứng kiến. Nên khi anh Quý nói là mình có chạm chạm ngay. Mình cảm thấy chỗ này rất hay luôn dù chưa rõ mình cần làm gì để thực hành chứng kiến hay để sống trong chứng kiến. Không hẳn là chưa biết, hiện tại mình có ý hướng đến chỗ sống trong chứng kiến khi làm bài tập. Kiểu mình khởi ý trong mình vậy á. Rồi thử xem đó có phải là trạng thái chứng kiến sự chứng kiến hay không? Mình có trải nghiệm trạng thái này khi leo cầu thang, khi chạy xe, khi coach, kho viết cảm nhận nên mình đang khởi ý muốn và xem mình có vào trạng thái đó không.