[Bay Pham] Bài tập & cảm nhận buổi 2 _1712

Mắt chứng kiến hình ảnh mặt mẹ hơi nhăn
Mắt không chứng kiến mẹ đang buồn vì mình đi học về trễ.

Tai chứng kiến giọng mẹ trầm hơn
Tai không chứng kiến mẹ không vui khi thấy mình đi học hoài.

Ý chứng kiến được những gì mình chứng kiến
Ý không chứng kiến được người khác có chứng kiến được chứng kiến của mình.

Ý chứng kiến có cảm xúc, cảm giác, cảm nhận, ý nghĩ
Ý không chứng kiến cảm xúc, cảm giác, cảm nhận, ý nghĩ ở trong mình, ngoài mình.

CẢM NHẬN:
Buổi học hôm nay thật tuyệt vời! khi học với tâm thế hoà mình vào buổi học, theo flow của buổi học, mình thấy vui và khoẻ dễ sợ. nhìn lại mình thấy nó không khác gì bài tập mà anh Quý giao cho mình thực hành như việc bưng nước, lau bình, nhìn một điểm,… khi đã lựa chọn, quyết định bưng nước thì chỉ có hoà mình hoàn toàn vào đó để bưng, chứ đâu có ý riêng, ý suy nghĩ, phản kháng lo làm việc nào khác của mình nữa. Và nó như quá trình tự HOÁ GIẢI các nút thắt, rào cản, cục đá chặn trong hệ thống nhận thức của mình. Trước mình có nhu cầu chỉnh sửa lỗi trong hệ thống nhận thức của mình, vì biết là mọi thứ mình nhìn nhận về đối tượng đều là tự hệ thống nhận thức mình giải mã ra, khi có mâu thuẫn, lấn cấn đâu đó là do trong đó bị lỗi, và mình có chủ ý muốn đi điều chỉnh. Buổi trao đổi phụ thêm của chiều thứ 7, khi nghe anh Quý nói học nhưng lại sợ thông tin chạy tuốt tuốt vào trong mình, nên có sự chặn lại phân tích đúng sai theo ý mình, như con bò ăn để đó rồi lôi lên nghiền ngẫm rồi mới quyết định đồng ý, chấp nhận hay không chấp nhận Nhìn lại thì mình mới thấy ah chết cha, mình có chủ ý thay đổi hệ thống nhận thức nhưng lại là thay đổi theo ý của mình nữa cơ, mình phải phân định nó đúng hay sai, và mới quyết định thay đổi, dạng thay đổi nhưng phải nằm trong kiểm soát của mình, theo ý mình. Mình mới thấy ủa, vậy tự nhiên mình nói đi kim chỉ nam hướng tới sự thật, nhưng mình lại cưỡng chế nó thêm một lớp nữa, thì rõ ràng vẫn dựa trên ý phân định của mình mà mình không hay. Nên buổi học chủ nhật mình quyết định thả ra, hoà ý mình vào buổi học, theo flow của buổi học, tất cả thông tin mình tiếp nhận đều là đối tượng để mình chứng kiến. Thì khi đó, tự nhiên mình thấy bên trong mình có chế độ TỰ HIỂU, chứ không cố ý hiểu, không cần vận dụng nội lực của suy nghĩ để hiểu, và như có sự TỰ HOÁ GIẢI, hoá giải các nút thắt trong quá trình xử lý thông tin của mình, đầu tiên là mình thấy mình tự hoá giải với người đó, vì mình không hoà ý, có ý chen vào thi mình sẽ nghĩ theo ý của mình, hoặc đánh giá lời nói người đó theo nhận định, mặc định của mình, hoặc mặc định là mình có thích người đó hay không? thì khi hoà ý vào mình không thấy còn có cái đó nữa, mà chỉ là ghi nhận trên chính lời mình nghe được, cái chính là từ hệ thống nhận thức mình chứ không phải từ đối tượng đó, mà mình gán nhãn, gắn mác lên đối tượng đó, rồi tự giới hạn trên đối tượng, khi đó tự nhiên mình thấy tự tháo gỡ trên đối tượng, nhưng sau đó, nhìn lại cái nữa mình thấy không phải mình hoá giải với người đó, mà là hoá giải với chính nhận thức của mình về đối tượng đó. Vì dữ liệu để giải mã đã đó học một cách chủ động, tự động bên trong mình rồi, chỉ là giờ nhờ có cái kích chạm vào thì nó bung ra, giúp mình biết nó có lỗi hay không chứ không phải vì đối tượng đó.

Và tự nhiên lúc đó mình chứng kiến cảm giác, cảm xúc, cảm nhận, nó cũng giống như cái bàn, cái ghế, cái bảng mà được mình chứng kiến bằng mắt, hoàn toàn độc lập, tách biệt, bản chất cũng đều là đối tượng như nhau. Và mình chỉ chứng kiến có cảm nhận, cảm xúc, ý nghĩ, cảm giác, chứ không chứng kiến cảm nhận, cảm xúc, ý nghĩ, …nằm trong mình hay ngoài mình. Nhưng trước giờ mình nhầm lẫn đó là đối tượng nằm bên trong mình, khó nhìn thấy được, khó tách rời, hay nhập nhằng nó là mình. Mình muốn liệt kê lại hết các nhận thức không đến từ chứng kiến mà trước giờ mình nghĩ là mình chứng kiến, mà nó là những niềm tin, mặc định nằm sâu chi phối và xem đó là sự thật, và sống với nó trước giờ. Và cái thứ 2 mình chỉ chứng kiến được cái mình chứng kiến, chứ mình không chứng kiến được người khác chứng kiến cái mình chứng kiến. Mà trước giờ mình nhầm lẫn là người khác chứng kiến được cái mình chứng kiến, nên mới có ý muốn và hành động là chứng tỏ hay thể hiện cho người khác xem, nghĩ rằng người khác có thể chứng kiến được cái mà mình muốn người khác chứng kiến, nhưng thực chất cuối cùng mình chỉ chứng kiến được cái mình chứng kiến. ví dụ, chiều mình đi học về cảm thấy no, nhưng không ăn cơm với mẹ sợ mẹ buồn, mình ráng ăn để mẹ thấy mẹ vui hơn, vì mấy lần mẹ nói ăn cơm một mình buồn, hay nấu không ai ăn mẹ cũng thấy buồn. thế là ráng ăn với mong muốn là muốn mẹ vui. Sau đó nghĩ lại, ủa mình có chứng kiến được cái chứng kiến của mẹ là mẹ vui không, hay mình chỉ chứng kiến được cái mình chứng kiến mẹ vui. Nên mọi thứ mình làm cũng chỉ là để phục vụ cho nhu cầu, ý muốn của mình, chứ không cho một ai cả. ai có nhận được không mình không biết, mình chỉ chứng kiến là mình thỏa mãn, đáp ứng được nhu cầu đó của mình. nên suy nghĩ làm cho người khác vui, người khác hạnh phúc, thật chất là đáp ứng nhu cầu, ý muốn mình muốn thấy người đó vui, hạnh phúc. Đáp ứng, thoả mãn nhu cầu đó của mình. Hướng quan tâm về đối tượng của mình bị sai. Như câu chuyện của Ly và Quỳnh, Quỳnh không muốn thấy mình bệnh, nên mới nghĩ thà không đi khám để khỏi biết mình bị bệnh. Cái nỗi sợ chính ở đây là thấy mình bị bệnh, sợ chứng kiến với chính nỗi sợ đó, không chấp nhận, chứ không phải bệnh là vấn đề. Cũng giống như trong việc cuộc sống, công việc hay việc học phát triển bản thân của mình vậy, mình muốn người khác thấy mình làm tốt, không muốn thấy người khác thấy mình tệ hại, thực chất cái chính là mình không muốn chứng kiến mình tệ hại, hoặc muốn thấy mình tốt, nói chung là thể hiện với mình, diễn cho mình thấy, chứ có ai chứng kiến được cái mình chứng kiến không? nhưng vì sao mình lại có nhu cầu đó? vì cũng là do nhầm lẫn giữa việc chứng kiến giá trị bản thân thực sư và nghĩ về hình ảnh giá trị bản thân, nói chung là nhầm lẫn giữa việc mình nghĩ là mình chứng kiến, cho là sự thật và đâu là điều mình chứng kiến thực sự. Nên đúng là chứng kiến là một công cụ đắc lực, để giúp mình làm rõ lại nhận thức nào thực sự là từ chứng kiến, nhận thức nào là từ mình nghĩ, tưởng tượng, dự đoán, ….để có sự rõ ràng, thống nhất.