Cam_nhan_sau buoigiao luu_thienchung kien 2_12_2023

Buổi giao lưu hôm qua mình cảm thấy ấn tượng nhất và sâu sắc nhất là phần đầu được giao lưu với anh Quý. Anh Quý phát biểu là: “Chúng ta luôn chứng kiến trong cuộc sống và không có lúc nào là không chứng kiến cả”. Anh có hỏi mọi người có câu hỏi gì cả. Lúc đó thì mình có câu hỏi luôn, bởi vì đó là một câu hỏi từ lâu ở bên trong mình. Mình đã được nghe cái câu này của anh Quý khi nói chuyện ở trên zalo rồi nhưng chưa có dịp trao đổi. Mình có nói rằng: Hiện tại, nhận thức của em về chứng kiến là khi mình chứng kiến được những gì đang diễn ra ở hiện tại thì mới gọi là chứng kiến, còn khi mình không chứng kiến được những gì đang diễn ra ở hiện tại thì không gọi là chứng kiến. Mình thấy sở dĩ mình có thắc mắc như vậy là vì mình nhận thấy nhiều lúc ở hiện tại mình đã không chứng kiến được bằng các giác quan những gì đang diễn ra ở trước mặt và mình cũng chẳng nhớ lại được những gì đã diễn ra mà mình đã gặp, đã tiếp xúc cả. Ví dụ như có những câu chuyện, câu hỏi đang diễn ra thì mình không chứng kiến được toàn bộ câu hỏi, hay mắt mình không chứng kiến được toàn bộ sự kiện, hay có những gì đang xảy ra ở trong đầu mình, những dòng suy nghĩ của mình thì mình không chứng kiến được chúng đang xảy ra như thế nào một cách trọn vẹn, việc không chứng kiến được một cách trọn vẹn khiến cho mình không thấy sự vật diễn ra một cách rõ ràng, tất cả mọi thứ nó xảy đến với mình ở thời điểm hiện tại lúc đó nó không rõ ràng và khiến cho thông tin đầu vào đến với mình cũng không rõ ràng. Và mình coi những sự việc đó là do mình không chứng kiến bởi vì nếu mình chứng kiến được toàn bộ những sự việc đó thì thông tin đến với mình là rõ ràng. Mình rất ấn tượng với cái cách gợi ý của anh Quý khi đưa ra một yêu cầu đó là hãy làm một bài tập là “không chứng kiến” trong vòng 1 phút. Ở lần đầu tiên này mình thả lỏng các suy nghĩ, xen lẫn việc hồi tưởng những việc đã xảy ra trong ngày đến với mình mà gây ra cho mình khó chịu. Kết quả là mình nhìn thấy những dòng suy nghĩ của nhiều sự việc linh tinh diễn ra, trong đó xen lẫn cả cảm xúc, cả suy nghĩ, cả những cảm giác của bản thân, chúng xuất hiện liên tục đan xen đổi chỗ cho nhau, còn khi hồi tưởng lại các chuyện trong quá khứ thì mình thấy những câu chuyện đó có diễn ra, diễn ra một cách rõ ràng, lần đầu này mình cảm thấy hơi có chủ ý là làm như vậy để mình thoát ra khỏi hiện tại, giống như những lần trong cuộc sống mà mình đã có trải nghiệm. Xong một phút anh Quý có đặt câu hỏi là: “Em thấy em có chứng kiến hay không?” Câu trả lời của mình ngay lập tức là có bởi mình thấy dù thả lỏng hay là tác ý hướng sự tưởng tượng vào một câu chuyện nào đó thì mình vẫn thấy rõ được những gì mình đang làm, đang xảy ra lúc mà làm cái bài tập này. Chỉ có điều hơi khác một chút ít so với thực tế là khi mình tác ý thực hiện bài tập không chứng kiến những gì đang diễn ra thì mình lại nhận biết những sự việc một cách rõ ràng, mình ý thức được những gì đang diễn ra một cách rõ ràng còn thực tế thì mình có những lúc lại không ý thức được những việc mà mình đang làm tức là có chứng kiến được. Ví dụ mình xem youtube, giải trí và mình bị cuốn vào đó mình có chứng kiến được toàn bộ những việc đó, những cảm giác, những cảm xúc nhưng mình lại không ý thức được là mình đang chứng kiến những gì đang diễn ra lúc đó, chúng diễn ra một cái khá là tự động. Còn cái lần này tác ý không chứng kiến thì mình thấy những sự việc nó diễn ra mà mình chứng kiến nó có sự rõ ràng và có sự chủ động ở bên trong nên mình nhận biết được. Mình thấy có lẽ là trong cái bài tập này thì mình có một sự soi xét về những gì đang diễn ra đối với mình sau khi mình tác ý thả lỏng, hoặc tưởng tượng. Chính cái sự quan sát những gì đang diễn ra một cách có ý thức này là sự khác biệt ở lần này. Còn ở những lần trong thực tế trước đó thì mình thấy mình không có một cái ý thức chủ động là quan sát những gì đang diễn ra. Do đó sự nhận biết nó kém hơn, đôi lúc là không rõ ràng. Anh Quý cho thêm một phút thực hành nữa thì lần này mình chủ động tác ý hồi tưởng về một cái đã diễn ra trong quá khứ và lần này cũng vậy. Câu trả lời là mình có chứng kiến được những gì xảy ra đối với mình trong cái câu chuyện mà mình tác ý đó. Anh Quý nói hiện tại chúng ta luôn chứng kiến, mình không tin bởi vì mình đang tưởng tượng chứng kiến về 1 câu chuyện ở trong quá khứ. Anh Quý ra thêm yêu cầu là làm bài tập là “Không chứng kiến những gì đang diễn ra ở hiện tại”. Mình thử dán mắt vào một cái tượng đồng mà mình thích xem thế nào để ý quan sát cái chi tiết để quên đi hiện tại. Vậy kết quả của lần thứ ba này là gì mình vẫn thấy rằng ở hiện tại lúc đó thì mình có quan sát được các chi tiết của bức tượng đồng đó một cách chi tiết nên mình trả lời ngay là mình có sự chứng kiến lúc đó. Điều này cũng hơi lạ là có lúc mình quan sát, ngắm nghía nó mà lại không thấy gì hết. Cái này thì mình thấy lúc đó ý thức chứng kiến của mình đã tập trung vào một đối tượng khác đó là cảm xúc, một suy nghĩ nào đó có thể là suy nghĩ muốn giải quyết vấn đề. Cái sự thực khi mà làm bài tập không chứng kiến trong hiện tại lần này là mắt vẫn có chứng kiến thấy hình ảnh bức tượng. Sau cái bài tập này thì mình nhận ra một điều là mình luôn có sự chứng kiến bằng ý cho dù mình có tưởng tượng, suy nghĩ hay là cố ý làm một việc gì đó ở trong hiện tại. Lúc đầu mình lại có suy nghĩ là khi mình tưởng tượng thì mình không chứng kiến qua bài tập này thì mình thấy là ngay cả khi mình tưởng tượng thì vẫn có sự chứng kiến ở trong đó, đó là chứng kiến những gì mình tưởng tượng. Về chỗ này mình cũng có 1 cái thắc mắc về cái câu hỏi phân biệt giữa chứng kiến và không chứng kiến? Mình thấy rằng ở đây đúng là mình luôn có sự chứng kiến bằng ý, hay bằng một giác quan nào đó, còn để chứng kiến được đối tượng ở trong hiện tại một cách rõ ràng, đối tượng đang xảy đến với mình thì cần phải có ý thức chứng kiến đối tượng đó. Cái mình nhầm lẫn ở đây là mình luôn chứng kiến nhưng cái chứng kiến ở thời điểm hiện tại lúc đó không phải là cái đối tượng đó. Ví dụ như mình tập trung vào xem youtube, xem phim thì lúc đó sự chứng kiến của mình sẽ là những gì đang diễn ra ở youtube ở bộ phim, còn bên ngoài có thể có tiếng chim hót, hay người khác nói chuyện thì mình không chứng kiến vì mình không có ý thức hướng sự chứng kiến của mình vào những đối tượng như tiếng chim hay người khác nói chuyện. Ở đây mình thấy được 2 cái điểm mới là khi mình hướng được ý thức chứng kiến của mình vào một đối tượng thì mình mới chứng kiến được đối tượng đó. Mình thường hay không làm chủ được cái ý thức chứng kiến này nên mình chỉ hướng cái sự chứng kiến của mình vào những đối tượng mà mình thích, mình quen thuộc, theo thói quen, còn những cái khác làm mình khó chịu là mình sẽ không hướng cái ý thức của mình vào đó để chứng kiến. Cái điểm thứ hai mình thấy cũng rất quan trọng nó như một cái chuông cảnh báo, hay cái phanh xe khi mình đi đường đó là cái ý thức chứng kiến những gì mình đang chứng kiến. Khi mình đang chứng kiến bộ phim, chứng kiến youtube trên điện thoại, hay chứng kiến mình đang tìm kiếm một cái gì đó khi mình lang thang ở trên điện thoại. Bởi vì khi chứng kiến được cái này, chứng kiến được mình đang làm gì thì mình có thể dừng lại hay đi tiếp trong sự chủ động chọn lựa, nó giúp mình dừng lại không đi sai đường. Ví dụ mình có thói quen giải trí là youtube, mình chứng kiến được những gì đang diễn ra ở trên youtube, nếu mình chứng kiến được mình đang xem youtube, đang có những cảm giác, cảm xúc như vậy thì mình sẽ đỡ bị cuốn vào đó và dừng lại khi cần bởi mình thấy là khi mình không ý thức chứng kiến được mình đang chơi youtube thì mình dễ bị cuốn vào cảm giác dễ chịu, cảm xúc, rồi suy nghĩ vv nó làm mình mất tự chủ.

Chốt lại vấn đề ở đây là gì ạ? Bạn có thể cho mình vài gạch đầu dòng không?

1 Lượt thích
  1. Mình thay đổi được quan niệm về chứng kiến. Từ chỗ cho rằng chứng kiến là thấy những gì đang diễn ra ở hiện tại sang mình luôn chứng kiến.
  2. Để có thể chứng kiến được đối tượng mà mình muốn thì mình cần có ý thức chứng kiến về đối tượng đó.
  3. Khi mình có ý thức về điều mà mình đang chứng kiến gì thì mình có nhận biết sự rõ ràng về đối tượng chứng kiến.
1 Lượt thích
  1. Mình thay đổi được quan niệm về chứng kiến. Từ chỗ cho rằng chứng kiến là thấy những gì đang diễn ra ở hiện tại sang mình luôn chứng kiến —> “mình luôn chứng kiến” hiểu như thế nào mới đúng ạ?
  2. Để có thể chứng kiến được đối tượng mà mình muốn thì mình cần có ý thức chứng kiến về đối tượng đó. —> bạn cho ví dụ được không?
  3. Khi mình có ý thức về điều mà mình đang chứng kiến gì thì mình có nhận biết sự rõ ràng về đối tượng chứng kiến. —> bạn cho mình ví dụ nhé?
  1. “Mình luôn chứng kiến” nghĩa là lúc nào mình cũng thấy được 1 đối tượng nào đó qua 1 trong 6 giác quan.
  2. Ví dụ mình muốn chứng kiến rõ âm thấy thì mình phải hướng sự chú ý để nghe âm thanh, mình muốn chứng kiến rõ cảm giác cơ thể thì mình phải hướng sự chú đến cảm giác vv.
  3. Ví dụ khi mình ý thức mình đang chứng kiến gì ở hiện tại thì mình sẽ biết về đối tượng. Vd mình đang chứng kiến âm thanh, hình ảnh hay suy nghĩ, cảm xúc đang xuất hiện. Ở đây chính xác là chứng kiến quá trình chứng kiến hình ảnh, âm thanh vv…Nếu chỉ chứng kiến mà không nhận biết rõ mình đang chứng kiến cái này thì sẽ có hiện tượng mình chứng kiến mà không biết mình đang chứng kiến cái gì
1 Lượt thích

Cảm ơn bài tường thuật của bạn nha!

1 Lượt thích