Chiến đấu Lý trí Con tim - Mâu thuẫn nội tâm

Bài cảm nhận sau buổi học 31:
Giải quyết mâu thuẫn nội tâm.
Ngày 20.06.2023

Hôm nay là buổi học nhưng tôi lại không chọn các bài tập dài như bưng nước, xếp quần áo, mà tôi chọn bài tập làm việc mình thích . Vì tôi không muốn trong lúc thực hành bài xếp đồ mà tôi lại suy nghĩ lung tung như thầy nói có nghĩa là tôi không muốn làm, tôi tự mình ép mình , nếu mình muốn làm việc đó thì mình phải toàn tâm toàn ý mới đúng chứ sao lại còn suy nghĩ trong lúc mình làm có nghĩa mình không muốn làm, mình đang muốn làm việc khác. Đúng vậy! Mình muốn suy nghĩ . Nên hôm nay tôi chọn ngồi suy nghĩ . Suy nghĩ cho đã đời đi rồi khi làm thì làm thật sự chuyên tâm muốn làm và tận hưởng no và không còn quan tâm gì đến việc khác nữa. Thế là hôm nay tôi ngồi 2 tiếng suy nghĩ đấu tranh nội tâm , Lý tri và con tim của tôi nó đánh nhau nó không đồng thuận. Làm tôi khó chịu và nó cứ lẫn quẫn cái chuyện đó hiện lên trong đầu làm tôi khó chuyên chú vào 1 việc.

Tôi đang bận tâm đến điều gì? Tôi đang muốn suy nghĩ đến điều gì? Mấy ngày trước lúc thầy chỉ ra sự tự do , làm như không làm tôi cảm thấy vo cùng hạnh phúc và tận hưởng , không màng đến việc gì khác chỉ thấy cuộc sống thật đẹp và mình cứ tận hưởng thôi . Nhưng mấy ngày nay tôi lại bị chi phối bởi 1 chuyện khác làm tôi cứ lăng tăng buồn buồn lo lắng. Tôi không hiểu tại sao có lúc thì rất tự do cao lúc thì lại bị như thế . Như mấy ngày liền tôi đám chìm trong sự thoải mái tự do. Nhưng đâu đó trong tâm tôi lại loé lên chi phối tôi , còn 1 chút dư âm gì đó mà nó chưa được giải quyết hết hẳn. Tôi đang bị gì ? Tôi nhớ là tôi đã quyết định buông bỏ người mình đã rất yêu rồi, không biết tại sao bây giờ lại thấy muốn nắm giữ , thật bực mình quá đi. Tại sao tôi lại muốn nắm giữ vậy , anh ta cứ lãng vãng trong đầu tôi . Tôi lại bị tức là tại sao anh lại dám quên tôi mà đi cặp kè với 1 con đàn bà khác không ra gì , chỉ vì nó cưu mang lúc sắp chết nên mang ơn nó và bỏ không được thấy tội lỗi khi bỏ nó, vậy thôi theo nó luôn đi và đừng tham lam muốn tôi nữa. Mình thì cứ tiếc nuối nó. Vì nó rất chăm sóc thương yêu mình, cần có 1 người đàn ông bên cạnh chăm lo cho mình, vì hình ảnh bản thân không muốn người khác nhìn mình không hoàn hảo, vì rất nhiều thứ khác chung quy là mình cần tình yêu và tình yêu thương của người khác, cần thành công sự nghiệp.

Có khi nào không có người mình yêu và tình yêu mà mình vẫn hạnh phúc không?
Cùng lắm thì xuất gia thành người không có gia đình rồi chia sẻ thôi. Cái thực chất mình cần phải có cứ không phải cái vỏ bề ngoài, cái thực chất là cái gì, là cái mình đã giác ngộ thật sự bên trong mình thấy hoàn toàn hạnh phúc tự do tự tại viễn mãn với chính mình thấy ra chân lý và sống thật sự 1 cuộc sống bình an thanh thản viên vãn, nôi lực có, tri tuệ có, thì lo cái gì mà không có cái tình yêu hạnh phúc chứ, nó chỉ là cái vỏ thôi , nếu có gd hp như bao người khác thì ai đảm bảo cái gd đó mãi mãi hạnh phúc. Chẳng ai dám đảm bảo cả. Vậy cho nên mình không nên bám víu vào sự bấp bênh ảo tưởng này nữa . Buông nó đi ! Đừng bao giờ đi nắm cái không thuộc về mình , nó thuộc về hư không, thuộc về đát nước gió lửa của vũ trụ mà thôi. Thân xác người đàn ông này nó sẽ tan rã về cái bụi , tâm họ lại càng không có , vì nó liên tục thay dổi và cái tâm nào mới là tâm thật đây. Cuối cùng mình đang cố nắm giữ hư không , cái không hề có và liên tục vô thường. Nên thôi mình không nắm đâu. Nó là cái gì mà phải nắm chứ.
Vì không muốn bị người khác chê bai dèm pha mình. Ủa có chê thì đã sao. Mà mình cũng đau sợ dư luận ai nói gì mình. Cứ nói thoải mái không hề hấn gì đâu. Vì lời nói cũng là giả, nói ai nói mình hả? Mình có phải là mình đâu. Cũng là cái thân xác này thôi, cũng là cái việc mình làm , hành động của mình không phải là mình . Vì làm mà như không làm. Mình có làm gì đâu? Tại sao mình không làm gì ? Vì mình làm là cứ làm thôi , làm là một chuỗi hành động không có nghĩa. Làm là sự tự do, là không làm gì cả. ( cười ) . Mình có chia sẻ không ? Có dạy đời không? Có giúp ai không? Có mong muốn gì không? Có cần đạt được điều gì không? Có muốn thành công không?
Hình như có , mình thấy mình có mong muốn giúp người phụ nữ hết khổ. có mong muốn đó , mong muốn gì? muốn giúp họ thoát khỏi đau khổ như mình từng bị, muốn được ngưỡng mộ, muốn được tung hô, muốn được thành công, muốn được nổi tiếng, muốn chứng tỏ mình giỏi, muốn hơn My, muốn thể hiện tài năng và trí tuệ của mình . Trời ơi sao nhiều vậy ! Sao mình lại có nhiều chủ đích mà lại còn mong cầu mà lại còn tham muốn. Chết rồi . Chuyện gì đây . Nó ẩn chứa bên trong mình, mình tưởng mình không có nhưng sự thật là có . Làm sao đây??? Mình ham danh rồi. Danh là cái gì? Là cái gì vậy ??? Sao mình lại muốn nó? Có nó thì mình được nổi tiếng , được ngưỡng mộ được tân bốc tung hô được tôn trọng được công nhận. Rồi thì sao? Vì sao mình muốn có nó ? Vì mình thấy sung sướng mãn nguyện, thấy mình có giá trị. Sung sướng cũng chỉ là 1 cảm giác. Mãn nguyện này do cảm giác đem lại , không phải do sự sự do giải thoát , nó bấp bênh nếu người ta khen và công nhận thì mình mới mãn nguyện nếu người chửi thì sao có mãn nguyện không ? Có nghĩa phụ thuộc vào người khác và ben ngoài. Cái gì mà do bên ngoài đem lại cho mình thì cái đó sẽ làm mình chao đảo chạy theo va bám víu. Thấy mình có giá trị , giá trị này có phải thật sự là giá trị của mình không vậy? Gia trị của mình không nằm ở cái danh cái đẹp cái sang chảnh, cái được công nhận , nếu họ không công nhận thì sao? Đúng vậy như hiện nay có ai công nhận mình đâu, họ toàn tẩy chay và bỏ mình hết đi đó. Nghĩ mình là đồ ngu dốt, không bằng ai cuộc sống chẳng ra gì. Hay ho gì hơn ai mà bày đặt nói dạy đời người khác. Thấy chưa ? Có ai công nhận mình đâu. Ừ mà mình cũng không cần ai công nhận cả, mình công nhận mình là đủ rồi.

Vậy gia trị của mình không phụ thuộc vào sự công nhận của người khác đâu nhe. Gia trị của mình là sự bình thản, thản nhiên trước mọi việc vì nó không liên quan gì đến mình cả . Thật sự cả vũ trụ này nó không liên quan gì đến mình cả, cho dù có chuyện gì xảy ra thì nó cũng không liên quan gì dến mình cả. Vì mình cứ đứng nhìn nó diễn ra theo cách riêng của nó thôi. Cái nhìn như thật của mình với sự bình thản an nhiên như như như không có chuyện gì mới là giá trị thật của mình á. Cái nhìn này nó chẳng bao giờ thay đổi đâu, nó cứ như thế thôi . Mặc cho mọi sự cứ tiếp diễn và xảy ra theo tự nhiên , theo duyên của nó, còn mình là mình chẳng liên hệ gì đến nó cả.
Đến đây mình thấy thật sự thoải mái á, như bay bay vậy á. Mình về lại với cái nhìn của mình đi. Cứ nhìn thôi, chỉ vậy thôi chẳng có gì khác cả. Quan sát moi thứ diễn ra , nhìn cuộc đời này như xem phim á. Xem coi đạo diễn nó cho bộ phim này đi đâu về đâu. Cho dù nó có đi đâu chăng nữa thì phim vẫn là phim. Theo sự tưởng tượng của con người cũng như theo duyên của cuộc đời. Mình chằng cần làm gì cả, cứ nhìn thôi. Hi hi …… sao dễ dàng vậy ta ? Sao nhẹ nhàng vậy, đâu cần làm gì đâu. Giờ mình có làm gì đi nữa thì cũng chỉ là làm cho vui thôi. Làm như chơi á. Chơi mà. Mọi thứ trên cuộc đời này kể cả cuộc sống hiện nay của mình diễn ra sinh hoạt hành ngày cũng như chơi thôi. Cả đời chỉ là chơi thôi. Làm cũng như trò chơi. Trò chơi chơi xong thì thôi . Không kiên hệ liên hệ gì đến mình . Việc đi chia sẻ này cũng vậy. Nói chuyện chơi thôi. Ai nghe thì nghe không nghe thì thôi. Ai thích thì thích không thích có quyền chửi . Chửi thì cứ chửi cũng chẳng liên quan gì đến mình bởi vì nó là trò chơi mà. Việc gì phải mống giận khi chơi. Chơi là để vui, chứ chơi mà cáu thì đừng chơi. Mình cũng chẳng cần ai ngưỡng mộ tung hô công nhận để làm gì cả. Vì cũng chỉ làm trò chơi thôi mà. Tung hô cộng nhận để làm gì? Nổi tiếng thì cũng chỉ để làm gì, mệt thêm chứ gì . Thành công là cái quái gì chứ . Thành công thật sự là sự bình thản trong tâm trí nè. Chứ cái thành công mắc dịch mà mình đang định nghĩa thì để làm cái gì chứ. Danh có thì cũng mất. Hôm nay tung hô ngày mai chửi là chuyện bình thường. Hôm nay thích ngày mai ghét cũng là chuyện bình thường. Hôm nay ngưỡng mộ khen, ngày mai phật ý diều gì, ghét chửi . Thế gian là thế có gì thật mà phải bận lòng . Nay nó vậy mai nó thế khác. Mình thì cứ nhìn thôi . Kệ nó! Xem nó diễn ra thế nào . Việc mình là cứ chơi . Làm như chơi . Chẳng làm gì cả. Chẳng có mục đích mong cầu gì cả. Chẳng có gì để phải lo sợ cả. Vì có cài gì đẻ mà mất chứ. Có phải của mình đâu mà mất. Chỉ cần Nhìn thế thôi ! Ha ha. Hi hi vui , khoẻ re, nhẹ hều. Thích !
Bây giờ ở nhà cũng thấy mãn nguyện rồi . Ở đâu cũng thấy như đi du lịch hết á. Khi nào thuận tiện thì cứ đi, không thì cứ ở nhà tận hưởng những gì đang chơi. DONE!
GIẢI PHÁP là:
CHÌ NHÌN…. HẾT. THẾ THÔI!
KHÔNG LÀM GÌ CẢ, LÀM NHƯ KHÔNG LÀM!
NHƯ VẬY ĐẾN MÃI MÃI .

1 Lượt thích