Hiện trạng việc học của mình

Mình lăn tăn về việc học của mình, về động lực học hiện tại cũng như cách mình đang học. Mình đang thấy nó như thế nào? Đã có khao khát học chưa? Hay mình đang học về điều gì? Những điều mình nhìn thấy trong buổi học đã tác động gì đến mình, thay đổi gì trong mình không hay cũng như vậy?

Đầu tiên là hiện trạng mình đang học như thế nào? Nhìn lại buổi học hôm nay mình thấy mình không học gì cả. Nhất là phần phân biệt các dấu hiệu, mình có nổi lên ý không thích làm và bị ảnh hưởng bởi ý này. Mình không có thả lỏng ra để học nên mình thấy mình không học được gì cả. Thực tế giờ không xem lại ghi chép thì điều đọng lại tỏng mình về buổi học hôm nay nhiều nhất là ở hiện trạng học của mình, và phần thảo luận 5 tình huống chứng kiến tương lai. Trong khi bài học hôm nay nhiều phân hơn và phần phân biệt dấu hiệu để không bị nhầm lẫn thì mình lại không học. Vậy mình đã học với động lực học 7-8/10 như mình nói chưa? Chưa. Mình đang học theo ý thích học mà không theo sự hướng dẫn cuae giảng viên. Nên mình không có đọng lại điều gì sâu sắc hay tạo ra thay đổi gì đó trong mình hay nhận được đống vàng như thầy Quý nói dù đã dành cả ngày ngồi đó học.
Vậy mình đang khao khát tìm hiểu về chứng kiến để làm gì? Để chứng minh điều gì trong mình? Để ăn con cá nào? Mình muốn chứng mình về điều mình nhận ra trước đó là đúng, về cơ chế tự nhiên trong mình. Mà mình không đi làm rõ về sự nhận ra này trong mình. Và minhd không đi theo hướng dẫn của giảng viên trong việc tập trung phân biệt chứng kiến tương lai với không chứng kiến tương lai. Nên nó không đọng lại trong đầu mình điều gì mà thấy lờ mờ cần làm rõ. Và nó chưa có tác động cụ thể nào trong nhận thức của mình về phân biệt điều mình chứng kiến với điều mình không chứng kiến ở tương lai luôn.

Mình đi học để làm gì?

Trong mình luôn nghĩ mười mấy năm qua mình đều đang theo học con đường phát triển bản thân để hạnh phúc, để lường rủi ro, để cưới người mình yêu, để có gia đình hạnh phúc như ý mình, để công ty phát triển, để mình không bệnh tật, để mình đạt được cấp độ cao trong tâm hồn, để sống yên vui, sống bình an, để giải quyết được mọi vấn đề trong cuộc sống đến với mình, để đối mặt với nghịch cảnh, để hoá giải chuyện ba má mình, để giúp các thành việ trong gia đình chữa lành, để kiếm nhiều tiền, để thành công hơn người đời. Và kết quả là mình có khoảng thời gian độc thân, công ty ổn định thì nghĩ mình đạt được phần nào. Nhưng khi sinh con stress thì mình thấy mình không đạt được mục tiêu nào cả. Hiện tại, tâm mình đang bình ổn nhờ vào buổi học trước với Đăng, thầy Quý. Gia đình nhỏ tạm yên ổn nhưng nó là nhất thời, cứ lên xuống chứ mình không nắm giữ được để nó luôn như vậy. Những khoảnh khắc nhỏ bình ổn kiểu này vẫn có trong quãng mười mấy năm nhưng nó ít ỏi và không bền vững. Nhìn lại mình thấy mười mấy năm trời nghĩ rằng mình vẫn học, theo học, luôn đầu tư việc học nhưng kết quả leo teo vài quãng mình cảm thấy hạnh phúc hay cảm thấy bình yên. Mình có hướng đến công cụ để hạnh phúc, bình yên dài hơn, bền vững hơn nhưng cứ thấy đó, hiểu đó nhưng gặp chuyện lại không dùng được. Y như vậy từ lần học này đến lần học khác mà vẫn cứ nghĩ mình ổn, đang học, đang phát triển.

Mình đã làm gì với việc học của mình mà để tình trạng này kéo dài như vậy? Đặc biệt là sự ảo tưởng mình đang học đang phát triển, tư duy update để chi phối lên những người yếu thế hơn trong gia đình mình? Sống up down như vậy mệt mỏi không? Mệt. Có từng tưởng đánh gục mình không? Có. Những cảm giác suy sụp trong mình vẫn rõ ràng khi nhớ lại, chứng kiến lại quá khứ. Chỗ này mình thấy có liên kết tới chứng kiến quá khứ. Vậy mình đã học như thế nào? Học với tâm thế ăn mày kiến thức. Chờ đợi thầy cho kiến thức nào thì lượm kiến thức đó về xài. Thử xài thấy dùng được có hiệu quả nên nghĩ mình đã có kiến thức đó. Chứng kiến lại điều này trong mình thì mình thấy mình đang thấy việc mình đem kiến thức học được về áp dụng là đúng, là bình thường. Không làm như vậy thì làm gì khác? Mình sẽ làm y vậy sau mỗi buổi học và nếu thành công thì mình đã có hay học được kiến thức đó. Nhận thức nào hay mình chứng kiến điều gì để mình lựa chọn cách học như vậy cho dù đã rất nhiều lần thầy nói về nó? Mình chứng kiến lại, nói chuyện với trái tim của mình thì thấy rằng mình cho rằng mình chỉ biết mỗi cách học này nên mình học như vậy. Khi thầy nói một cách học khác mình chưa hình dung ra hoặc thầy đưa cách học mà mình không thích như viết cảm nhận 800 chữ, đi chặt trúc, đi bưng nước này kia. Mình không thích cách học đó mà thích cách học áp dụng hơn vì mình thấy kết quả ngay. Thế là mình cứ học theo cách học này. Nhận thức trong mình không thay đổi nên cứ chứng kiến một bài học mới là cơ chế tự nhiên trong mình sẽ học theo cách này.

Vì sao nhận thức về việc học, cách học của mình không đổi dù thầy Quý, Đăng hay chị Liên ra rả nói hoải hoài? Mình chứng kiến trong mình có sự không tin con đường học, con đường phát triển của thầy Quý, chị Liên. Tuy mình từng nói là mình chỉ tin mỗi thầy Quý, tin vào con đường thầy hướng dẫn nhưng không như vậy. Hiện tại mình chứng kiến có sự không tin tưởng, mình có nỗi sợ học theo thầy Quý hoàn toàn mình sẽ thành con người khác, không còn như hiện tại, bị thay đổi. Kiểu đang còn muốn ăn mặc đẹp học hồi hết muốn ăn mặc đẹp nữa. Hay sẽ ăn nói chậm rãi, không còn đời nữa. Nên mình học trong sự cảnh giác để sự phát triển theo ý mình. Ý mình hiện tại là chỉ đi áp dụng để giải quyết các vấn đề bền ngoài cuộc sống, gia đình công việc thông qua sự tự nhìn lại nội tâm của mình, không đi thay đổi người khác. Đó ý học của mình vậy đó. Nên mình chỉ học được tẹo theo ý mình, up up down down.

Nói tới đây rồi sao? Mình đang cảm thấy sao? Mình cảm thấy trong mình vẫn chưa chọn tin thầy, chưa muốn lựa chọn cách học như thầy. Mình vẫn sợ mình thay đổi thế này thế kia. Mình có ý muốn hỏi thầy về lộ trình học, mục tiêu học của nguyên lộ trình hay từng chặng học. Điều mà chưa bao giờ mình tìm hiểu. Học xong sẽ như thế nào, thay đổi như thế nào. Học để làm gì? Chương trình thầy thiết kế ra có phải để bình an, hạnh phúc như tượng Phật không? Nhìn cuộc sống sẽ nhàm chán hơn, không tận hưởng các thú vui như người thường nữa. Sẽ chỉ tu tập như trong thiền viện, trong am, hay làm những công việc cũng lặng lẽ, nhẹ nhàng. Có theo đuổi đam mê, lý tưởng gì không? Hay sẽ ở ẩn, thu mình lại. Viết ra thấy nhiều suy nghĩ của mình về chương trình học của thầy Quý mắc cười ghê, vô lý nhưng vẫn tồn tại trong mình. Vậy mình có thấy vô lý không? Không. Trong mình chứng kiến mình có những suy nghĩ đó từ rất lâu rồi. Học xong có bị bất thường không? Suy nghĩ khác người không? Và vì vậy khi thấy học chị Liên vẫn rất đời, còn ủn mông sống đời thì mình mới chọn học. Học để đẹp ra, để giàu ra, để hạnh phúc. Chỗ này mình chứng kiến quá khứ thấy là mình đã có bước chọn học chị Liên, bỏ học thầy Quý. Nhưng mình không ý thức được và nghĩ rằng mình vẫn học chị Liên vì chị Liên dạy chương trình của thầy Quý nhưng đời hơn, bình thường hơn. Trong mình hiện tại vẫn có mong muốn học chương trình cả thầy Quý thông qua ai đó để học nhẹ nhàng, đời hơn. Chỗ này mình thấy mình có sự đánh giá chương trình học của thầy, không đi xác nhận lại mà vẫn tỏ ra mình theo học chương trình của thầy. Mình chứng kiến trong mình có nỗi sợ nếu cho thầy biết thì thầy sẽ không cho học hay tham gia bất kỳ chương trình nào nữa. Thế là âm ỉ, dấu diếm đi lừa thầy, lừa mình.

Nói đến đây rồi sao nữa? Trong mình vừa nổi lên sự đánh giá bản thân vì thấy hình ảnh mình đi lừa thầy. Nhưng sau đó thì lại nổi lên sự xoa dịu rằng có những lúc mình đi học thầy thật, trong mình vẫn có mong muốn học thầy nào đó thật sự. Chỉ để xoa dịu cảm giác tệ khi mình đánh giá mình. Nói chuyện với con tim thì con tim mình tự đánh giá mình vì thấy mình lừa thầy. Cho rằng khi mình chứng kiến như vậy, logic như vậy thì ra kết luận mình có ý lừa thầy chứ không phải dấu hiệu mình lừa thầy. Mình kết luận vậy nên mình thấy mình tệ khi gắn với hình ảnh mình lừa thầy. Mình vừa để tim được ở trong cơ chế tự nhiên với điều tim nghĩ rằng mình chứng kiến. Thì tim thấy nó tệ rồi từ từ qua cảm giác tệ và tim chứng kiến mình có mong muốn học thầy chứ không muốn lừa thầy. Con tim mình có mong muốn học thầy nổi lên.

Minh đang muốn học thầy như thế nào? Mình chưa biết. Mình không biết có nên hỏi thầy hay cứ học theo Đăng trước là được rồi. Mình đã muốn học theo chương trình của thầy chưa? Đã muốn tìm hiểu để quyết định chưa? Rồi. Mình thấy sao về việc này? Mình cảm thấy mình chưa rõ về chương trình thầy dạy xưa giờ. Nên mình muốn biết rõ. Mình muốn biết rõ điều gì để ra được quyết định chọn học chương trình thầy? Mình muốn biết là mục tiêu cuối cùng của chương trình học của thầy là gì? Chương trình gồm bao nhiêu phần, cấu trúc ra sao, thiết kế chương trình dựa trên điều gì? Đối tượng đầu vào của chương trình là như thế nào? Mình cần có nhưng lưu ý gì khi chọn học chương trình này? Học theo chương trình thầy có những rủi ro nào không, có rủi ro tẩu quả nhập ma gì không? Chi phí học như thế nào? Học online hay offline? Hiện tại thầy có mở lớp hay không? Muốn học thì sẽ như thế nào?

Viết tới đây lòng mình rõ ràng hơn. Vẫn còn nút chặn để tới hành động hỏi thầy. Là thầy có thời gian không? Có làm phiền thầy không? Hehe mình hỏi thầy là được mà.

Anh Quý nói mình đang học mầm non mà lại nghĩ học tiến sĩ. Ngồi trong lớp mầm non nhưng sẽ đạt kết quả tiến sĩ. Mình hiểu, cảm thấy hiểu nhưng chưa chứng kiến rõ trong mình. Hiện tại, mình chứng kiến mình đang học như nào? Mình thấy mình không có động lực học rõ ràng, khao khát học rõ ràng. Mình có ý muốn tham gia lớp học để có cảm giác học, cảm giác yên tâm. Việc mình thực hành là để có cảm giác mình đang học nghiêm túc chứ không phải ngồi chơi. Và vì ảo tưởng rằng như vậy là đã học chăm chỉ, học đủ nên mình duy trì cách học như vậy. Viết đến đây mình thấy ồ, ra tác hại của nó như vậy. Trước đó nghe anh Quý nói minh hiểu nhưng không thấy hại gì. Giờ thì mình thấy việc ảo tưởng mình đang học chăm chỉ rồi sẽ ngăn việc mình đi học. Mình đang chứng kiến rõ trong mình đã có suy nghĩ mình đã học hành chăm chỉ. Nên nình chỉ thấy mình học hành chăm chỉ, không thấy dấu hiệu không học. Khi anh Quý nói em chỉ tham gia lớp học chứ không học, mình còn gợi lên các suy nghĩ, hình ảnh mình có làm bài tập, coa khám phá nhìn sâu vào bản thân để chứng minh mình có học. Hiện tại, mình chứng kiến các dấu hiệu mình chỉ tham gia lớp học để có cảm giác học. Rất rõ ràng, mình chỉ đi tìm cảm giác học.

Vì sao mình chỉ đi tìm cảm giác học? Vì mình nghĩ khi có cảm giác học và đã học rồi. Trong mình mỗi khi chứng kiến có cảm giác muốn học, tham gia lớp học mà mình mặc định mình đã học hành chăm chỉ. Mình vẫn đạt giá trị của người đi học. Mình thấy người đi học, tu tập có giá trị, có lợi ích mà học thì mệt. Nên mình thấy trong mình có cảm giác đi học là đã học thì khoẻ hơn. Mình thay vì đi học thật với cảm giác mình học thì mình thấy cảm giác mình học khoẻ hơn. Học sơ sơ xong nghĩ mình học, đạt kết quả. Khoẻ hơn. Mình thấy sao về suy nghĩ này? Mình thấy mình ảo tưởng, vô lý hết sức. Mình cứ hay nhầm việc học với cảm giác học. Làm sao để mình không nhầm nữa trong tương lai? Nếu nhầm thì nó thực sự có hại. Giả bộ đi học mệt chớ, rồi ảo tưởng học được gây ra quyết định sai lầm trong cuộc đời. Cái này mình thấm thía, chứng kiến rõ. Nói đến đây, chứng kiến rõ, mình có nỗi sợ khi sống trong ảo tưởng mình đã học được điều gì đó. Nó làm mình vẽ ra các viễn cảnh tốt đẹp và ra quyết định sai lầm. Mình dính một ảo tưởng mà giờ không thể quay lại. Khổ tâm. Hiện tại, để không nhầm mình thấy mình cần người giúp mình sáng, cần pháp/kinh giúp mình sáng. Tới chỗ này càng thấy rõ vì sao mình viết bài thì anh Quý, Đăng, mọi người đặt câu hỏi mới giúp mình đỡ bị nhầm được. Không là mình sẽ nhầm và nhầm rất lâu. Một cái nữa là học chứng kiến. Không chứng kiến để thấy rõ, không nhầm.

Có phải mình chỉ muốn tìm cảm giác học không? Không. Khi bắt đầu mình không bao giờ nghĩ mình chỉ đi tìm cảm giác học. Mình luôn muốn học hành nghiêm túc. Chỉ là thấy khó, muốn nhanh nên mình đi qua cảm giác học. Hiện tại, mình chứng kiến thấy mình muốn học, chứ không phải đi tìm cảm giác học. Vì sao mình muốn học? Mình muốn không cảm thấy khổ nữa. Hiện tại mình rất hay cảm thấy khổ tâm, khổ thân, chán bản thân, thấy mình vô giá trị, vô nghĩa. Mình muốn được sống trong tình yêu, điều mà cả cuộc đời này tới hiện tại mình luôn khao khát có được. Từng được nếm khi yêu một người, giờ mình muốn tự mình cho mình tuôn chảy tình yêu đó ra. Chỉ cần mình, không cần phải có người yêu. Viết đến đây, mình chứng kiến rõ động lực học trong mình, khao khát thấy tình yêu trong mình tuôn chảy, hết khổ tâm, khổ thân.

1 Lượt thích

Mình vừa thấy mình chán khi mình chưa học được gì và việc học nó xa lắc. Đúng là chỉ ở lớp mầm non nhưng nghĩ đạt kết quả tiến sĩ. Nhìn thấy thực tế đó lamd mình chán vì mình thấy con đường học xa vời quá, khó quá. Mình muốn ngắt cơn chán nhưng rồi mình kệ, cho mình chán vì mình đã quyết định thả lỏng rồi. Thì mình chán và thấy mình chán vì chưa biết nên học sao cho đúng và đích đến mình cũng chưa biết, con đường đến đích cũng chưa biết. Nó làm mình chán. Trước đó việc ảo tưởng mình đang đi đúng đường làm mình thích hơn. Rồi mình thấy việc chưa thấy đường, chưa biết đường đến đích là thực tế của mình. Ít ra mình biết mình xưa giờ ảo tưởng đã học rồi, đã biết rồi thì nó tốt hơn cho mình. Chứ mình đâu muốn tiếp tục ảo tưởng mình đã học, biết cách học đâu. Và mình thấy mình tỉnh, hết chán.

1 Lượt thích

Mình xem phim Ma trận thấy có thế giới thực và thế giới ảo. Nhất là cảnh người yêu của Neo ở phần sau có con cái này kia. Xong mình nghĩ điều gì khiến cô ấy chọn tin để bỏ thế giới ảo, tạm gọi đang cảm thấy hạnh phúc. Chỉ là một cái cảm giác về Neo, nghe nói vậy vậy. Nếu là mình thì mình chắc sẽ đứng về lập luận của những người trong thế giới ảo. Vẫn tin những cái mình thấy trước mắt, sống xưa giờ. Như hiện tại, nói thế giới này là ảo. Mình không tin, không muốn tin. Điều đó làm cho mình khi đọc kinh, hay tìm hiểu chứng kiến có cảm giác sợ nổi lên. Sợ thế giới này giống như những gì mình đọc. Hay sợ thế giới mình nghĩ là thật này là ảo. Điều này tác động gì đến việc học của mình? Mình thấy mình không có động lực để thấy thế giới này là ảo, mình là ảo, là người to lớn khác. Đúng là việc thấy mình là người to lớn nào đó chưa có giá trị với mình. Giống như nếu mình là người yêu cuae Neo ở phần sau, đang có con và công việc ổn định thì mình chắc sẽ không quan tâm đến thế giới thật kia làm gì. Đôi khi còn thấy phiền. Đây là mấu chốt lợn cợn trong mình bữa giờ. Mình không thấy có sự thúc đẩy muốn biết mình là người to lớn khác, chứ không phải mình hiện tại.

1 Lượt thích

Nay mình đi chơi game thực tế ảo. Phải nói là lần đầu chơi. Game đầu tiên là game thế giới khủng long. Mới vào bị lao xuống vực mình sợ quá, nhắm mắt lại. Sau đó bình tĩnh mở mắt và thấy đây chỉ là game. Mình vẫn có cảm giác sợ những đoạn lao xuống vực nên sẽ nhắm mắt trước. Những đoạn không lao thì mình mở mắt thấy mình tách khỏi game, không có sợ, nhưng vẫn có giật mình khi có gì xuất hiện đột ngột. Mình mơ hồ cảm giác ở trong game và ngoài game. Mình cảm thấy có việc tách khỏi game, không sợ như lúc mới vào game, nhập vào hoàn toàn. Hoảng sợ như kiểu mình đang lao xuống vực. Chơi xong thì mình đau đầu, chóng mặt do rung lắc dữ quá.

Game thứ 2 là game bắn zombie, chỉ đứng một chỗ bắn thì mình không sợ gì. Thấy rõ mình ở ngoài game, không nhập vào trong game. Bắn từng con một. Không thấy sợ gì.

Sau đó, mình liên kết với cuộc sống thì đặt ra câu hỏi là thế giới mình đang thấy này là game hay thực? Mình có ý tưởng nó là game nhưng mình có thực tách ra được không? Mình thử tách ra lúc ngồi trên ô tô nhìn dòng xe đang chạy như nhìn những con zombie thì thấy có sự tách ra. Nhưng không rõ. Cảm giác tách đó giống với cảm giác tách khi mình đang goc bàn phím này nhưng để gọi tên được cảm giác tách này rõ ràng thì mình lại không thấy rõ.

Liên kết việc với game với phim ma trận, mình có cảm nhận rõ hơn. Và mình mơ hồ cảm giác mình trân trọng con người thật ở ngoài game này hơn. Còn trước đó mình thấy nếu mình là người yêu của Neo ở phần sau, mình sẽ không thoát ra. Hiện tại, mình có cảm giác trân trọng con người chơi game hơn. Và thấy nếu mình nhìn cuộc đời như lúc mình chơi game thực tế ảo thì mình vẫn nổi cảm xúc này kia nhưng mình không thấy các cảm xúc đó là mình. Các mối quan hệ trong game sẽ không là mình. Gia đình, con cái, nhân viên, khách hàng, công ty là mình. Không đặt giá trị trên đó thì tốt biết mấy.

1 Lượt thích

Hôm nay mình stress quá thể. Mình ghét ghê, muốn thoát khỏi cái đồng bùi nhùi này quá. Mình đọc kinh, nghe kinh mà càng đọc càng thấy mình tối, ảo tưởng ghê. Bữa đầu đọc thấy mình hiểu được hết, kinh hay này kia. Giờ càng đọc càng thấy mình không hiểu gì. Nên cuộc đời của mình mới stress tới lui vậy nè. Nó là lời cảnh báo để mình không dám đi thực hành cái mình hiểu luôn. Mình sợ mình chỉ làm rối nùi, gây thêm sai lầm vì ảo tưởng mình hiểu rồi, biết rồi. Mình có nỗi sợ đó khi nhìn thấy thực tế stress như vầy vì mình ảo tưởng sức mạnh trong quá khứ. Một chữ sợ.

Mình muốn thoát khỏi đống hỗn độn này lắm nhưng mình bắt đầu nhận thức nó là con đường dài và khó. Không phải chỉ tham gia lớp học, siêng làm bài hay đọc kinh là thoát được. Trước đây mình ảo tưởng chỉ cần luôn học, ở trong môi trường học tập, làm coach thì mình sẽ thoát ra được, sống hạnh phúc, tận hưởng như những gì mọi người mong muốn ở đời này. Có tình yêu tự thân, công việc lý tưởng, tiền bạc rủng rỉnh, sức khoẻ, gia đình,… mọi thư sẽ toàn vẹn, hoàn hảo. Giờ thì mình thấy nó xa và khó. Mình ảo tưởng thành Phật dễ lắm. Chỉ cần tham gia lớp học đúng lộ trình, hay đi theo người dẫn đường là được. Giờ mình thấy thực tế nó khó và dài. Không đơn giản như mình nghĩ.

Nhưng mình muốn thoát khổ, chưa bao giờ mình thấy mình khổ tâm như hiện tại.