Hiểu về chứng kiến để làm gì?

Tự nhiên mình nghĩ đến việc hiểu về chứng kiến có phải là để thấy lớp đầu tiên không? Không hẳn. Mình thấy rằng hiểu về chứng kiến để ngay thời điểm mình ý thức được mình đang chứng kiến điều gì thì mình có thể nhận định đó có phải điều mình chứng kiến hay không? Việc hiểu về chứng kiến là giúp mình ngay lúc ý thức được điều mình chứng kiến thì sẽ xem lại đó có thực là điều mình chứng kiến không. Đơn giản vậy thôi. Thật ra mình rất thích khái niệm chứng kiến này vì từ khi tiếp xúc thì mình thấy mình dễ tiếp cận, dễ thực hành, ờ mình có thấy mình dễ nhận ra, dựa vào đó để sống đời thực. Và mình sống đời thực hơn, nên thích nó. Lan man xíu, quay lại về việc hiểu về chứng kiến để làm gì thì mình thấy trong mình chứng kiến được việc khi mình hiểu về chứng kiến thì ngay lúc ý thức được điều mình đang chứng kiến, mình sẽ phân định được đó có phải điều mình chứng kiến không, từ đó hoá giải vấn đề. Viết tới đây mình thấy mình vẫn đang tìm hiểu về chứng kiến và vận dụng nó vào cuộc sống. Cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn là mình đã cảm thấy thoả mãn rồi. Mình học để giải quyết vấn đề. Nên khi giải quyết được vấn để nào đó là mình đã sướng sướng. Mình có dùng ý thức để hướng vào đối tượng chứng kiến nhưng cơ bản khi vấn đề được giải quyết thì động lực nhìn rõ đối tượng của mình không cao, bài viết của mình giống bài thu hoạch hơn là khám phá chính đối tượng chứng kiến. Trong khi mình vẫn nghĩ mình có mong muốn khám phá đối tượng chứng kiến. Vậy mình đang muốn học về chứng kiến để làm gì? Mình muốn giải quyết các vấn đề của bản thân, của cuộc sống để mình có cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái khi sống. Mình mong muốn cảm giác nhẹ nhàng thoải mái. Nên khi đạt được cảm giâc đó là mình không còn đào sâu vào đối tượng chứng kiến nữa, chờ đợi tình huống tiếp theo để đào sâu.

Việc hiểu về chứng kiến mang lại cho mình cảm giác thoải mái như thế nào? Đầu tiên là mình thấy cơ chế chứng kiến tự nhiên trong mình nên mình tác động vào cái kết quả của mình, nên không tác động vào kết quả của người khác. Điều này dẫn đến việc mình có mong muốn tôn trọng cơ chế chứng kiến tự nhiên trong mình và người khác. Nên mình bớt những bất mãn với mình và người khác. Thoải mái hơn. Tiếp đến mình vừa thấy việc khi mình ý thức được điều mình chứng kiến, hiểu về chứng kiến thì mình sẽ thấy được điều mình chứng kiến hay ảo tưởng. Và rồi mình hoá giải được vấn đề lúc đó. Mình lại thoát ra những cảm xúc khó chịu, mình thoải mái tiếp. Điều thứ 3 là mình học Đăng nhưng nằm trong lộ trình của anh Quý thì mình vẫn đang học chương trình anh Quý. Điều này làm mình an tâm mình học đúng nên mình càng thoải mái. Việc hiểu về chứng kiến hay Học khiến mình thoải mái? Cả hai. Chỗ này mình bị khựng lại, mình không thích việc mình đi học vì cảm giác thoải mái. Việc đi học vì cảm giác thoải mái có gì mà mình lại không thích? Mình thích thoải mái, mình đi học để cảm thấy thoải mái. Khi có cảm giác thoải mái lại không có nghĩa là phát triển bản thân, có thể đi lùi. Nên nếu theo đuổi cảm giác thoải mái thì có thể mình chẳng học được gì và đi lùi.

Điều mình muốn có phải chỉ là cảm giác thoải mái nhất thời, giải quyết vài vấn đề không? Không. Mình mong muốn học được cái gốc để giải quyết mọi vấn đề, mình muốn hiểu cấu trúc tâm lý của mình, mình muốn làm thợ sửa xe chuyên nghiệp. Nó không chỉ là cảm giác thoải mái. Nhưng mình lại muốn đạt được việc học cái gốc với trạng thái thoải mái, nên khi học chỗ nào thoải mái thì học không thì thôi. Điều mình chứng kiến là mình vẫn đang học cái gốc với sự thoải mái, học theo ý thích của mình. Hay mình vẫn học chương trình chị Liên, anh Quý dù không theo chương trình, dù học theo ý mình, thích thì học không thì thôi nhưng vẫn sẽ đạt được trình độ nhất định nào đó, vẫn thấu hiểu tâm lý của mình và người khác, vẫn làm coach này kia được. Mình đang chứng kiến mình có niềm tin mình không cần học gì nghiêm túc nhưng vẫn đắc đạo, không xuống địa ngục, vẫn sống cuộc đời nhẹ nhàng. Mình có niềm tin mọi việc sẽ thuận lợi với mình không theo cách này thì cách khác, không đến nỗi quá tệ, quá cực khổ. Viết tới đây mình thấy mình vẫn đang muốn học để sống cuộc đời mà mình cảm thấy thoải mái. Hèn gì việc học của mình nó vẫn đang vậy, hướng đến việc thoải mái. Chứng kiến mong muốn gì thì kết quả ra y vậy.

Hiểu về chứng kiến để ép mình sống với điều mình nghĩ là mình chứng kiến và thấy mình thiệt thòi hở? Người sống trong chứng kiến khác gì với người không sống trong chứng kiến? Khi ai cũng đang chứng kiến, cũng đang sống với cơ chế tự nhiên của họ. Tìm hiểu về chứng kiến để làm gì? Người nào biết người đó thiệt hơn hả? Như trong mỗi quan hệ, người kia cứ khó chịu, không thay đổi, không cần nhận ra gì. Mình là người biết về chứng kiến nên sẽ luôn nhìn lại, tự hoá giải, tự cho qua. Vậy thiệt cho người sống trong chứng kiến không? Một người thấy rõ biết rõ mình đang như thế nào, đưa ra lựa chọn ở trong mối quan hệ này vì điều gì, một người biết rõ mình đang lựa chọn nhẫn nhịn, hay chồng đối là vì điều gì thì là thiệt hở? Mình đang nghĩ rằng khi học chứng kiến mình không kết luận gì thì ko phát sinh mâu thuẫn gì với chồng mình. Ổng có phát triển hay ko thì cũng không ảnh hưởng đến mình, ổng cứ tự do khó chịu thì cũng không ảnh hưởng đến mình. Mình sẽ như cục đá không có cảm xúc hay có cảm xúc thì cũng tự hoá giải, không cần phải nói chuyện trao đổi để ổng nhận ra, xin lỗi này kia. Trước đó mình thấy rằng mình cứ làm tốt chuyện của mình, làm rõ cái hiểu của mình về chứng kiến, làm cho cơ chế tự nhiên trong mình chạy mượt theo điều mình chứng kiến rồi ổng sẽ thay đổi theo. Ừa, mình có cái mong muốn người khác thay đổi nên khi mình nghĩ mình đã sống trong chứng kiến vài lần thì họ cũng phải đổi rồi. Chỗ này mình ảo tưởng ghê.

Ảo tưởng thứ nhất, mình đã sống trong chứng kiến vài lần. Thứ hai là vài lần đó thì đủ tác động để ngườ kia thay đổi. Thực tế mình thấy họ không thay đổi nên nghi ngơ lại mình về việc học, sống trong chứng kiến.

Vậy mình học chứng kiến để làm gì?
Hiện tại mình thấy mình học để cho mình, chỉ cho mình được sống trong trạng thái chứng kiến sự chứng kiến. Thực tế cơ chế mình đang sao thì nó cứ như vậy. Mình chứng kiến tương lai rồi lựa chọn hành động với từng tình huống cụ thể. Như bữa giờ. Sẽ vẫn có cảm xúc, đánh giá, chán ghét, nổi cáu, bực mình. Nó vẫn như vậy nếu cái hiểu của mình về chứng kiến chưa đổi. Chỉ khi nào mình hiểu, sống trong chứng kiến thì phần đầu ra của mình mới tự động đổi theo. Mình muốn học để tự đổi mình, để sống trong chứng kiến, để biết rõ mình đang nghe nói hành động như nào. Không có mẫu thuẫn. Việc này là cho mình. Không phải để sống được trong một mối quan hệ.

Vì sao mình muốn sống ở trạng thai biết rõ mình vậy? Nhiều người không biết rõ mình vẫn sống đấy thôi. Mình bao năm qua cũng vẫn sống đấy thôi. Cũng có tài sản, công việc, gia đình, con cái. Vậy mình muốn biết rõ để làm gì? Lúc đầu mình nghĩ không biết rõ thì đâu được, làm sai sao. Mà giờ thì mình thấy bao năm ko biết rõ thì vẫn sống thật. Vậy sống ở trạng thái đó để làm gì? Mắc công đi học, rèn luyện năng lực, còn đi “chặt trúc” bưng nước, ngồi quơ tay, đếm đậu, bán vé số,… Ờ, nói tới đây cái thấy nó hợp lý ngang.

Vì sao mình muốn sống ở trại thái biết rõ mình?

Mình hiện tại đang thấy ở trạng thái không biết rõ cái gì về công ty mình cũng hoang mang, không biết nên quyết định trên cái gì. Công ty, tu tập mình đều không rõ. Có muốn tu tập không, tu tập là vì điều gì cũng không rõ. Mình bị rối và không đưa ra được quyết định. Vậy thì mình có muốn tiếp tục sống ở trạng thái không biết roc mình không? Không. Mình không muốn. Mình muốn thà chậm nhưng nình biết rõ mình muốn gì, mình làm điều đó vì điều gì. Nhất là ở vai trò người chủ doanh nghiệp, mình không thể duy trì công ty mà không biết rõ nó sẽ như thế nào, đi đâu về đâu. Mình càng đào sâu vào chỗ biết rõ thì doanh nghiệp mới đi tới chỗ phát triển bền vững được. Hay với việc biết rõ nội tâm của mình thì mới hướng đến việc sống với tình yêu, hạnh phúc mà mình mong muốn. Đó là những cái mình đang nghĩ và viết một lèo ra. Giờ chậm lại hỏi con tim mình xem. Tim mình có mong muốn biết rõ, sống trong chỗ biết rõ để không đóng lòng với người khác. Tim mình cho rằng khi biết rõ thì không cần phải trốn hay có ý đồ gì đó khác mà phải đóng lòng, nhắm mắt chạy trốn. Tim mình đang tin như vậy. Tim có biết rõ về điều này không? Không. Mình đang tin như vậy.
Hiện tại mình đang ở trong mọt đống thông tin, thắc mắc, chưa lời giải từ nội tâm cho tới doanh nghiệp. Nhưng mình lại thấy nó là dấu hiệu tốt cho việc mình sẽ biết rõ từng điều một với sự chứng kiến của mình. Hiện tại, mình thấy rõ mình muốn sống trọng sự chứng kiến, biết rõ của mình. Để biết rõ về mình, về mong muốn của mình với doanh nghiệp cuae mình.

Tại sao mình không sống trong trạng thái mà mình đang nghĩ đó là trạng thái chứng kiến sự chứng kiến để khám phá mọi thứ mà mình cứ cho rằng “để có thời gian, để vô làm bài tập”. Câu hỏi này đặt ra khi mình cảm thấy có gì đó sai sai với việc mình đang học, đang muốn hiểu về chứng kiến nhưng cái mình đang cho rằng đó là trạng thái chứng kiến sự chứng kiến thì mình lại không muốn ở trong đó hoài hoài. Mình thấy là do mình muốn được sống trong ảo tưởng. Cụ thể là chuyện với chồng mình. Mình thấy mình muốn kết luận ảnh khó chịu, và nình đúng khi kết luận như vậy. Vì muốn sống với aoe tưởng có thể kết luận và điều mình kết luận là đúng, là điều mình chứng kiến nên mình không muốn sống trong chứng kiến.

Khi nhìn ra chuyện đó mình thử liền, khởi ý nhìn vào đối tượng chứng kiến trong mình, mình vô trạng thái đó và thử quan sát mình chơi với con như thế nào. Thì mình thấy nó rõ ràng, con mình nhạy lắm. Nó cảm nhận được hay sao đó và khi mình rõ ràng thông điệp từ mình, con điều chỉnh theo.

Vì sao mình thấy bất ổn? Vì mình muốn làm công ty bài bản hơn mà mình thấy sống trong chứng kiến là yếu tố đầu tiên để mình có thể vận hành cty nình tốt hơn. Vậy mà mình không làm. Mình đi tìm kiếm người này người kia, tìm kiếm chiến lược này kia. Toàn bên ngoài, mình cứ rối lên. Mình thấy không ổn, nên mình nhìn lại. Học tới khi nào thì mới xong. Vì sao anh Quý nói đúng ra mọi người đã học được rồi. Mình lấn cấn và đúng là việc mình muốn làm công ty bài bản hơn nó tạo động lực để mình sống trong chứng kiến.

Kết lại, đơn giản là mình đang thấy các mình đang nghĩ là đúng khi thực hành chứng kiến. Đó là chọn sống trong trạng thái chứng kiến sự chứng kiến trong hoạt động bình thường, hằng ngày và quan sát, ghi nhận, phân tích để khám phá rõ về đối tượng chứng kiến.

Mình đang có băn khoăn với tình huống mình học về chứng kiến, thì cơ chế tự nhiên của mình theo chứng kiến ít nhiều sẽ được sửa đổi đầu vào. Vậy với những người không học thì sao? Cơ chế chứng kiến của hoi có thể thay đổi hoặc không. Vậy trong các mối quan hệ với những người đó mình sẽ như thế nào? Sẽ tôn trọng cơ chế tự nhiên của họ, đưỡng nhiên. Việc ở trong mối quan hệ đó như thế nào sẽ dựa trên điều gì nhỉ? Mình lợn cợn chỗ này, bí bí, chưa gỡ được.

Mình đang thấy có gì đó sai sai trong cách mình thực hành chứng kiến. Đầu tiên là nó đang không khác gì với trước đây, mình cũng bế tắc ngay khúc trong mối quan hệ với ai đó. Mình vẫn dính vào cụ thể vấn đề chứ không phải tìm hiểu đối tượng chứng kiến. Mình chưa thấy cách đúng nhưng ngờ ngợ điều mình đang làm là sai.

Mình học chứng kiến để làm gì? Để muốn mọi người cùng học chứng kiến thì mới ở trong mối quan hệ, mới giao tiếp được hở?. Nó đi ngược với cái cơ chế tự nhiên bữa mình nhận ra. Mình cảm giác mình học xong dùng nó để đánh giá người khác là không học, cơ chế chứng kiến bị nhầm lẫn, mà nhầm lẫn là sai rồi. Chỗ này có vấn đề thiệt.

Mình nghĩ mình đang đổi phương pháp nhưng không. Mình vẫn vậy. Mấy cái nhận ra vẫn vậy. Theo lối cũ. Vì sao vậy? Mình vẫn đang chạy theo các sự việc bên ngoài để thực hành chứng kiến. Mình chưa quay về bên trong. Vì sao nhỉ? Khi có chuyện là mình theo thói quen cũ chạy cái rẹt đi ngay. Tìm cách ứng dụng ngay, theo chứng kiến phải vầy vầy, chứng kiến hình ảnh âm thanh vầy vầy xong ép mình, ép người vầy vầy. Xong cả mình và người mệt mỏi. Xong mình sẽ có mong muốn kiếm người cùng học để ở cùng cho khoẻ, không muốn giao tiếp với những người không học. Cho khoẻ. Nó cứ sai sai đâu đó, mà mình chưa thấy nó sai ở đâu.

Thực tế mình đang gặp những vẫn đề này là điều hiển nhiên nó sẽ xảy ra, mình đã có biết nó sẽ xảy ra rồi. Chỉ là mình không muốn chấp nhận nó để tìm giải pháp để nó tốt hơn thôi. Mình chưa đang mơ hồ về chứng kiến thì làm sao yêu cầu người khác rõ ràng được, người ta còn không có động lực tìm hiểu, học hỏi, phát triển. Đây là điều mình đã thấy từ trước đó nhưng vẫn bước vào. Kết quả này nó đang diễn ra đúng với điều mình lựa chọn. Mình mong muốn kết quả khác đi là điều viễn vong.

Mình học chứng kiến để làm gì?

Để tương lai, cái mà mình có thể thay đổi được. Mình hiện tại không rõ về mình nên tương lai mới mịt mờ và không đưa ra được quyết định gì cả. Không dám đưa ra quyết định. Vì mình không biết rõ để đưa ra quyết định. Mình muốn học chứng kiến, sống trong chứng kiến để biết rõ điều mình đang mờ mịt là gì. Mình muốn một tương lai hạnh phúc hơn.

Chứng kiến ở trong mình, chứng kiến sự chứng kiến luôn ở trong mình. Sao mình không chọn sống trong đó?

Mình đặt câu hỏi này sáng nay. Mình cảm thấy việc thực hành chứng kiến là thực hành sống trong chỗ này. Khi sống trong chỗ này thì làm rõ đối tượng chứng kiến để hiểu về chứng kiến. Xem nó là chỗ có kết luận hay không? Có phải là không sống trong chỗ không có kết luận hay không? Có phải là thuộc tính sẵn có trong mình không? Sống trong đó rồi tìm hiểu về nó. Đây là cái thụce hành chứng kiến mình đang nghĩ tới. Khác với trước giờ mình chạy theo các vấn đề mình đang gặp để thực hành chứng kiến.

Mình viết bài xong nhưng trong lòng có sự lấn cấn, không phục. Chuyện hiện tại đang là kết quả của việc mình đã chọn. Mình không muốn thấy nó là như vậy? Mình muốn học chứng kiến để những cái hiện tại diễn ra đúng ý mình chứ không phải tương lai. Để người khác thay đổi nữa chứ không phải vì nó là kết quả nên mình cam chịu. Không phải họ cũng đang trong cơ chế tự nhiên của họ nên những việc họ làm ảnh hưởng đến mình, mình đều phải chấp nhận. Con tim mình không muốn như thế. Như thế thiệt thòi cho mình quá. Hiện tại, con tim mình cảm thấy mệt mỏi trong mối quan hệ này quá. Mình không muốn tiếp xúc, mình không biết nên làm gì tiếp. Ngay lúc này mình chỉ muốn học chứng kiến để giải quyết vấn đề trước mắt, chứ không muốn tách nó ra. Vậy nên việc mình thấy thụce hành chứng kiến là tách nó ra khỏi cuộc sống chưa hợp lý. Mà hiện tại mình còn không chịu vào trong chỗ sống trong chứng kiến. Mình thấy mình muốn sống ở nơi mình đã kết luận, rồi ở đó buồn, rối ren, băn khoăn. Mình lại muốn ở trong đó. Chứ không muốn thoát ra. Hay muốn vào chỗ sống trong chứng kiến để quan sát sự việc này.

Vậy điều mình muốn là gì?
Mình học làm gì để mình thay đổi nhưng người khác không thay đổi?
Học chứng kiến để rồi cứ tự mình thấy rõ rồi tự hoá giải mặc người kia không thay đổi?

Trước đó mình tin rằng mình thay đổi thì người khác thay đổi nhưng mình thấy không vậy. Chỉ mình thay đổi thôi, người khác đổi hay không là do họ. Việc mình đi học không giải quyết được vấn đề trong mối quan hệ cả hai. Nó chỉ là sự thoả hiệp với mình thôi. Mình không muốn như những lần trước. Tự mình giải quyết nơi mình còn nơi người ta cứ lặp đi lặp lại.

Lần này mình học chứng kiến để làm gì?

nếu mà khi người ta lặp đi lặp lại tình huống và mình vẫn lặp lại phản ứng, cảm xúc trước những hành động đó thì có phải mình thực sự thay đổi như mình nghĩ không?

Không thay đổi nha

Tiếp nối đoạn này. Mình muốn học chứng kiến để làm gì? Hay mình đang có cam kết nào cho việc học của mình hay không?

Cam kết thì chưa nè. Mình đang học với niềm tin mình gỡ được cái gốc này thì tự động cơ chế tự nhiên trong mình sẽ chạy gọn ơ, mình biết rõ mình đang như nào. Đang tệ như nào thì cũng biết rõ. Chị L có nói một câu là “em đang ảo tưởng về chứng kiến, vẽ một cái ảo tưởng to đùng rồi đặt tên chứng kiến, rồi dính mắc vào đó”. Có phải vì ảo tưởng về chứng kiến nên mình mới đi học chứng kiến không? Ảo tưởng chứng kiến là một cái gốc, hay cái đầu tiên cần học rồi mới học mấy cái khác. Mình có chứng kiến là chứng kiến là cái cần học đầu tiền khôn? Không. Mình chứng kiến điều gì? “Thông tin chứng kiến là cái nên học đầu tiên”. Mình đang có một kết luận về chứng kiến như này.
“Mình đang học với niềm tin mình gỡ được cái gốc này thì tự động cơ chế tự nhiên trong mình sẽ chạy gọn ơ, mình biết rõ mình đang như nào”

Vì kết luận này mà mình quay lại đi học chứng kiến, tạm ngưng các khoá học khác. Mình chứng kiến điều gì thì tự đồng hành vi đầu ra đi theo. Rõ ghê. Ở đây mình nghĩ mình chứng kiến kết luận này nên mình chọn đi học chứng kiến, tạm ngưng các khoá học khác.

Bước ra, không sống ở nơi có kết luận. Mình có chứng kiến kết luận đó không? Không. Tách lớp. Điều mình chứng kiến là câu nói từ người khác về chứng kiến. Điều mình chứng kiến là sự thay đổi của bản thân khi bắt đầu tham gia buổi bổ túc 1. Mình có chứng kiến kết luận về sự thay đổi của mình không? Không. Mình chứng kiến thông tin hình ảnh, nhận thức của mình có sự thay đổi từ A sang B, hành vi có thay đổi trong một số trường hợp cụ thể. Mình không chứng kiến nhận thức, hành vi của mình đã thay đổi trong mọi hoàn cảnh. Mình không chứng kiến được sự thay đổi chỉ đến từ việc học chứng kiến. Sự thay đổi đến từ việc học chứng kiến, việc học trước đây, trải nghiệm cuộc sống.

Mình có biết được mình đang không sống ở chỗ có kết luận không? Không. Vì bước ra khỏi kết luận này là mình nhảy qua kết luận khác liền. Chỉ là tách đến lớp này mình đã thấy tàm tạm để đào nên không tách tiếp. Vậy mình học chứng kiến để tách lớp nhận thức của mình về điều mình chứng kiến hở? Tách lớp nhận thức để mình hướng đến việc không sống ở chỗ có kết luận, chỗ đang làm mình có cảm xúc, hành vì mà mình không muốn nó tiếp diễn/ xảy ra trong tương lai. Tách lớp để thay đổi thông tin đầu vào của cơ chế chứng kiến tự nhiên trong mình. Chỗ này sáng sáng.

Mình học chứng kiến để mình hạnh phúc, sống thả lỏng trong cơ chế tự nhiên của mình. Mình học chứng kiến để bước ra khỏi vùng kết luận của cơ chế tự nhiên hiện tại, tách lớp đầu vào để tương lai cơ chế tự nhiên của mình thay đổi, kết quả đầu ra hướng đến điều có lợi cho mình. Mình học để cơ chế tự nhiên của mình hoạt động tạo ra điều có lợi cho mình hơn, ở ngay thời điểm đó hay tương lai của vấn đề mình đang gặp.