Chứng kiến nỗi sợ sau khi đọc chuyện anh Thoại
Hôm qua viết rồi nhưng nay mình muốn viết tiếp, nhìn kỹ hơn lúc nỗi sợ nổi lên. Lúc đọc câu chuyện mình còn cười và nói kiểu chọc “bất mãn là đúng rồi, quá ư là bất mãn”. Lúc đó mình nghĩ anh Thoại tào lao nên bất mãn, đốt tiền xong mong còn tiền. Tào lao. Rồi Đăng nói có liên kết gì đến bản thân mình không? Như khi tiêu xài mua đồ xong cuối tháng hết tiền. Mình không thấy mình tiêu xài nhiều, còn rất tiết kiệm. Mình thấy mình tận hưởng cuộc sống, không làm gì cả, không tu tập mà mong phước báu còn. Lúc nghĩ tới chỗ mình cứ sống chơi chơi nhơi nhơi nhưng phước báu còn, công việc tiền bạc cứ vừa đủ, không cần quá nhiều vừa đủ sống cái mình chạm chạm. Mình nghĩ mình xài ít thì phước báu cứ còn để mình có cuộc sống đủ ăn đủ mặc. Chứ mình vẫn không nghĩ mình sẽ hết phước báu đến mức khổ sở, bệnh tật, hay làm việc cực nhọc mưu sinh. Mình sợ cực thân, làm việc cực khổ, môi trường khắt nghiệt không nghỉ ngơi, bận rộn. Mình thích thảnh thơi, thích tận hưởng sự đủ đầy. Lúc các cảnh cực khổ này xuất hiện làm mình sợ. Mình sợ mình đang đốt tiền như anh Thoại, đốt hết phước báu là sẽ hết, sẽ cực khổ, sẽ xuống địa ngục. Cực khổ. Mình sợ cực khổ, sợ dơ dáy, sợ thiếu vật chất. Mình nghĩ rằng nếu hết phước báu thì sẽ rất chật vật kiếm sống. Mình thích thảnh thơi kiếm ra tiền. Cái niềm tin cứ thảnh thơi kiếm ra tiền, thành thơi xài nhưng phước báu vẫn còn trong mình bị lung lay khi đọc chuyện anh Thoại. Cái mình thấy mình đang sống theo điều mình tin như anh Thoại. Không được. Mà không được thì phải bỏ, phải làm gì đó để tăng phước báu, hay để kiếm sống. Mệt. Mình muốn không làm gì mà vẫn ra tiền, vẫn có phước báu. Mình khó chịu “tại sao sống theo niềm tin lại không được. Mình muốn sống theo niềm tin. Tại sao đốt tiền lại hết. Sao xài ít mà vẫn hết phước báu???” Kiểu trong đầu mình có nhưng âm thanh vang lên, la lên như vậy. Mình thấy mình như giữ cục gì đó, cực kỳ khó chịu trong lòng. Còn muốn nói với Đăng để Đăng gỡ cho chứ khó chịu quá. Trong lúc đợi để được phát biểu là mình cứ hồi hộp phát biểu cái gì, nói gì, nói gì để Đăng gỡ. Rồi mình thấy mình đang muốn chọn điêif muốn nói cho hay. Mình thấy không cần, cứ tới lúc đó có gì thì nói đó. Mình nhẹ đi xíu. Rồi mình đợi để Đăng gỡ cho mình cục khó chịu trong lòng. Mình lại tự nói “sao mình đợi Đăng gỡ mà không phải mình?” Lúc đó hình ảnh Đăng giữ cái điện thoại mình hoạ cho bảo thủ hiện lên. Mình thấy mình cũng đang giữ cái gì đó giống vậy. Nhìn vào mình thấy mình giữ cái cục niềm tin cứ xài mà không hết phước, không cần quá giàu nhưng đủ ăn đủ mặc, đủ bình an. Mình thấy giữ thì mệt, là bảo thủ. Cái mình buông. Nó lại nhẹ đi xíu. Sau đó phát biểu cảm nhận mình nói lên cái điều mình trải qua nãy giờ.
Tối qua về viết lại cảm nhận thì trong quá trình viết mình nhận ra mình có khao khát được làm người may mắn, được sống tận hưởng, tình yêu tự do nhưng không cảm thấy phải mệt, phải vất vả cực khổ. Kiểu dậy 3 giờ sáng với mình là cực khổ. Mình muốn sống theo ý mình nhưng đạt được mọi thứ. Lúc viết cảm nhận mình thấy mình buồn ngủ, có suy nghĩ viết thêm vào những điều mới nhận ra chứ không tường thuật hoàn toàn những gì nhận ra trên lớp. Mình còn có ý muốn nhận ra nhận thức sai lầm, bỏ đi và thay đổi. Nên đoạn sau đó là mình viết về việc nhận ra, bỏ và thay đổi. Mình viết xong thấy cấn cấn nhưng buồn ngủ và nghĩ để xem mai có thay đổi gì không rồi tính tiếp. Xong mình đi ngủ. Giờ nhìn sâu hơn cái chỗ nỗi sợ của mình về việc sợ cực khổ, sợ khó khăn, sợ hết phước sẽ cực khổ. Mình thấy nếu sống trong phước thì mọi thứ dễ dàng, may mắn, không làm nhiều nhưng có ăn. Còn không có phước thì làm nhiều chưa chắc có ăn. Mình đang có nhận thức có phước báu thì mọi chuyện nhẹ nhàng, không có phước báu thì vất vả. Trời cho ông bà phù hộ thì mọi thứ mới có được, làm việc nhẹ nhàng. Còn không thì rất vất vả. Chỗ này ngược với điều mình tin may mắn do mình tạo ra, trời cho mọi người may mắn như nhau, ai cày xớt đất thì mới có được kết quả hạt may mắn nảy mầm. Mình có điểm mờ ở chỗ niềm tin về máy mắn phước báu này. Nhưng mình lại cho rằng mình chứng kiến có phước báu thì mọi thứ nhẹ nhàng, phước báu là ai đó cho, hay đã tạo ra rồi thì xài hoài không hết. Như anh Thoại đã kiếm ra tiền thì đốt hoài không hết. Chỗ này trong lòng mình nổi lên cảm xúc chạm chạm. Mình thấy mình có điểm mù về phước báu, sự hiểu của mình về phước báu, may mắn toàn trên sách mình đọc (may mắn do mình tạo ra) và những điều mình nghe đọc đâu đó. Không có sự tìm hiểu rõ ràng. Hiện tại mình vẫn tin “may mắn do mình tạo ra” nhưng may mắn tạo ra không thể có hoài, xaid hoài không hết. Trước đó mình thấy mình may mắn và cho rằng mình xài hoài ko hết. Có may mắn thiệt sướng. Mình thích mình là người may mắn và hiểu may mắn là do mình tạo ra. Và thấy mình đã học để có tư duy, ptbt, đã làm việc, sống tốt đủ để tạo ra may mắn rồi, và đang thấy mình may mắn. Và niềm tin sai lầm là mình cho rằng may mắn này sẽ liên tục ko mất đi, không cần tạo tiếp. Học ptbt hay tu tập vậy là đủ có may mắn là đủ tạo may mắn để không rơi địa ngục rồi. Mình có cái nhầm lẫn nữa là tự thấy mình đã tạo được may mắn hay đủ may mắn. Kiểu mình tự biết như nào là đủ, mình làm nhiêu đây là đủ. Đây là nhận thức sai lầm, là tà kiến. Vì mình thấy mình biết mình đủ may mắn là mình thành Phật rồi, biết đủ may mắn để không bị vất vả địa ngục. Mỗi lần thực tế la lên “mình hết may mắn” là mình tìm cách để có thêm may mắn, hoặc xài ít hơn để cảm thấy mình may mắn lại rồi, hay việc làm này đã đủ tạo may mắn. Mình thấy mình đi thoả mãn cảm giác may mắn bằng các hành động thực tiễn. Chứ không có động lực tu tập. “May mắn do mình tạo ra” đây là niềm tin của mình. Kết quả của việc thoát địa ngục phải đến từ tu tập, chứ không đến từ cảm giác tu tập hay một vài hành vi tu tập được. Tu tập mình đang hiểu là việc cày xớt mảnh đất để hạt giống may mắn nẩy mầm, mình mới thoát khỏi địa ngục. Đây là cái may mắn to lớn mà mình muốn theo đuổi. Để được sống tận hưởng, tự do, tình yêu ngập tràn.