Hiểu về chứng kiến

Thầy chỉ mới bảo đi chặt cành trúc mà mình đã nghĩ chặt xong là học được câu cá, cầm cành trúc mang về nhà xài, về nhà câu cá. Thầy mới chỉ bài của mầm non, mới thực hành bài tập mà tưởng đã học xong mầm non, rồi học các bài chia sẻ về kết quả đạt được sau học mầm non là học đại học, tiến sỹ thì nghĩ mình đã học xong tiến sỹ. Là tiến sỹ nên thay vì học mầm non thì tập trung trải nghiệm cuộc sống của tiến sỹ, hay cầm cành trúc về và trải nghiệm cuộc sống của người biết câu cá. Y như nhau.

Buổi gặp gỡ chia sẻ vừa rồi cho mình thấy rõ việc học của mình đang sai cách. Vẫn rất ảo tưởng mình đã học tiến sỹ. Mới chặt trúc thôi chưa tới bước câu cá mà đã tưởng học xong. Nên mới thấy sao cuộc đời mình chẳng thay đổi, nếu có thay đổi thì nó không liên tục, ngắt quảng. Rồi dựa trên tiêu chuẩn tiến sỹ để đánh giá việc không thay đổi này.

Mình học khoá chứng kiến tháng tư, câu chuyện quan toà đã đọc nhưng lần này lại mở ra môtk đống thứ trong mình. Vậy như nào là đã đọc nhỉ? Việc đọc câu chuyện quan toà này giống như chứng kiến trái quýt, lột vỏ thì sẽ thấy khác. Vậy đâu là biết rồi? Đọc rồi? Học rồi ha. Câu chữ y vậy nhưng nhận thức mình thay đổi thì nhận thức mình chứng kiến cũng thay đổi theo. Đâu thể nói là đã biết câu chuyện này rồi. Cái biết của mình luôn thay đổi, ngay thời điểm tiếp xúc với đối tượng thì đó là cái biết mới. Đâu phải cái biết cũ trước đó. Vậy nên gọi là biết một người là chưa đúng. Ngay lúc nói, đã là giây sau đó, là cái biết trong quá khứ rồi. Cái nhầm lẫn của mình là mình nghĩ là cái biết là việc thu thập thông tin, lưu, dán nhãn thì là biết đối tượng. Ngay thời điểm tiếp xúc đối tượng thì lấy cái đã lưu, đã dán nhãn ra để thấy mình đã biết. Hỏi về đối tượng tự động lấy thông tin cũ đưa ra. Như hỏi về con mình là tự động nó sinh ngày này giờ này, lớn lên vậy vậy. Gom hết mọi thông tin về con và xem đó là con, đã hiểu con. Nhầm lẫn thông tin về đối tượng và đối tượng đó. Và mình chọn việc tin rằng thông tin về đối tượng là chính đối tượng đó nên lựa chọn sống theo cái mình muốn tin, chứ không chọn sống theo chứng kiến đối tượng.

Quay lại câu chuyện toà án để thấy nếu toà án phân quyết theo điều người khác tin, số đông tin tưởng thì xã hội sẽ loạn vô cùng. Sự thật càng lúc càng xa rời, càng mờ. Đến một lúc thật giả lẫn lộn, y chang cái mình đang cảm nhận về xã hội hiện tại. Và mình trong việc nhận biết một đối tượng, nhất là một người y chang như vậy. Theo thông tin mình có về đối tượng, những thông tin này còn được chọn lọc theo điều mình muốn tin như chồng thì thế này, con thì thế kia, ba mẹ ruột thế này, ba mẹ chồng thế kia. Mình không chứng kiến đối tượng, biết thông tin kia chỉ là thông tin về đối tượng. Việc có thông tin về đối tượng là đương nhiên nhưng thay vì để nó vào điều mình đang chứng kiến ở hiện tại thì nó là điều chứng kiến ở quá khứ, hay ở tương lai. Chỗ này càng viết càng thấy sáng. Làm mới cuộc sống bằng chứng kiến đúng nghĩa. Chứng kiến một đối tượng luôn mới thì cuộc sống luôn mới. Sắp xếp và dán nhãn các folder lại để không bị nhầm lẫn “đã biết rồi” về một đối tượng nào đó. Biết rồi nên mới có học lại. Học chứng kiến là học mới, chứng kiến đối tượng chứng kiến thì đâu có cũ để gọi là học rồi. Cảm thấy sáng và rõ ghê. Học chứng kiến bằng chứng kiến đối tượng chứng kiến chứ không phải chứng kiến những nhận thức đã có trong quá khứ về chứng kiến, không phải chứng kiến kiến thức đã được tiếp thu trước đó. Tất cả những thông tin thu thập được đều không phải chứng kiến đối tượng chứng kiến hiện tại. Vậy thì những thông tin thu thập trước đây, những nhận thức trước đây sẽ dùng như thế nào hay ko dùng? Quan toà đã chọn theo chứng kiến thì còn dùng niềm tin để kết luận thay tham khảo không? Chỗ này mình chưa rõ. Thấy tham khảo cũng được, biết mình tham khảo là được. Quan toà có thể tham khảo lý do vì sao ông kia tin như vậy để có thể tiếp tục điều tra, khoan kết luận. Mình có thể tham khảo để thấy cái nhận ra về kiến tanh của mình khác với cái nhận ra của người khác hay trong kinh Phật để khoan kết luận, tìm hiểu tiếp. Mình viết tới đây là thấy ham học ghê.

“Cuộc sống mình ổn rồi” là một cái điều mình muốn tin dựa trên thông tin đã có trước đây như công việc, thu nhập, gia đình, tài sản, các mối quan hệ, sự học hành,… Những thông tin về cuộc sống của mình thì cuộc sống của mình nên mới có kết luận “ổn rồi” khi nói về. Nên mới không có động lực làm gì hết. Sống theo cái mình tin quá nguy hiểm, quá loạn, quá loạn.

1 Lượt thích

Key word của việc phân loại nhận thức theo chứng kiến và không theo chứng kiến là gì?

  1. Nhận thức nào có dính tới cái tôi là không theo chứng kiến. Nghĩa là có nhận thức sai lầm về mình thật, nhận lầm cái thân này là mình nên mới có “cái này của tôi, cái kia của bạn, cảm xúc của tôi, suy nghĩ của tôi, đồ vật của tôi, …”. Vì sao nhận thức nào dính tới cái tôi là không theo chứng kiến? Chứng kiến là một tánh của mình thật không phụ thuộc vào cái tôi, cái ảo ảnh. Nếu nếu thông qua cái cảnh thì ko còn là chứng kiến.
  2. Nhận thức nào với ý đã biết về một đối tượng (vật, người, câu nói, ý nghĩ, cảm xúc một ai đó). Có thông tin về một người, một vật, một đối tượng nhưng lại cho rằng đã biết đối tượng đó. Nhìn thấy một người với các thông tin abc thì cho rằng đã biết họ với các thông tin đó

Mình thấy sự nhầm lẫn mình là cái thân thể, suy nghĩ, cảm xúc, cảm nhận, quan điểm, trải nghiệm, những điều đã biết đã trải qua, mong muốn, kỳ vọng đang chi phối mình dễ sợ. Mình không muốn lầm lạc vậy nữa. Mình mệt và cảm thấy cứ xoay vần trong tình yêu. Mệt thật sự.

Làm sao biết được là nhận thức nào có dính tới cái tôi hay không? Dấu hiệu của việc nhận thức có dính tới cái tôi là gì? Có tồn tại nhận thức không dính tới cái tôi không? Nếu có, thì đặc điểm của loại nhận thức ấy là gì? Dấu hiệu để biết nhận thức nào là không dính tới cái tôi?

Câu này bạn có thể viết lại cho rõ ràng, dễ hiểu hơn ko ạ?

Làm sao bạn biết bạn không muốn lầm lạc vậy nữa nhỉ?

Có phải 2 câu này là dấu hiệu cho thấy bạn ko muốn lầm lạc ở trên ko?

Nếu thế thì mình có 4 câu hỏi:

  1. Khi bạn ko còn cảm thấy mình đang xoay vần trong tình yêu, không còn thấy mệt nữa, thì là bạn đang không lầm lạc à?

  2. Có phải bạn đang mặc định rằng: việc bạn “xoay vần trong tình yêu, và mệt thật sự”, là do sự nhầm lẫn của bạn “mình là cái thân thể, suy nghĩ, cảm xúc…” chứ không phải là do bạn ko chịu nhìn trực tiếp vào vấn đề tình yêu, và các vấn đề khác, để giải quyết chúng?

  3. Có phải bạn đang có mặc định rằng, hiện tại mình không thể giải quyết được các vấn đề ấy, bởi vì mình đang bị lầm lạc, do vậy, phải giải quyết vấn đề lầm lạc trước?

  4. Có phải là bạn đang cho rằng, vấn đề lầm lạc đó của bạn tách rời khỏi vấn đề tình yêu và sự mệt mỏi trong cuộc sống?

Em nợ hết mấy câu hỏi nha

1 Lượt thích

Hôm nay học lớp hiểu về chứng kiến, đọc bài anh Thoại đốt tiền để thấy ánh sáng đẹp và tin rằng đốt tiền thì tiền không hết. Nên đến khi hết tiền không có tiền đóng tiền nhà thì bức xúc, bất mãn cuộc đời. Mình chạm ở chỗ mình y vậy. Mình có một mong muốn cuộc đời mình luôn may mắn, mọi thứ dễ dàng, mình có nhiều phước báu cho dù tiêu xài cũng không hết đến mức đẩy mình tới đường cùng cực khổ. Kiểu vẫn sẽ đủ ăn đủ mặc sống đời này. Có chết cũng có phước báu để không phải xuống địa ngục. Lúc con người thật của mình thông qua câu chuyện anh Thoại thấy rằng đốt tiền sẽ hết, xài hoài phước báu thì cũng sẽ hết cái mình nổi lên nỗi sợ. Sợ hết phước báu sẽ xuống địa ngục. Và sợ vì thấy mình không làm gì để tăng phước báu cả, chỉ toàn xài thôi. Cũng không có biết cách nào để tăng phước báu. Mấy cái hoạt động từ thiện như đi chơi thì chắc chắn ko tăng được nhiêu rồi. Mình rà lại những việc sai mình làm càng sợ hơn. Kiểu mình đã xài quá nhiều phước báu như anh Thoại đốt tiền. Xài hết rồi sao? Ngay cả công ty của mình cũng là một may mắn. Niềm tin may mắn do mình tạo ra, mình là người đủ may mắn sụp đổ và còn nỗi sợ. Sau đó thì mình thấy mình muốn giữ niềm tin mình sẽ không sao, mình muốn được tin là cho dù xài thì cũng không hết phước báu. Như có đốt tiền thì cũng không hết được. Mình nuốn giữ niềm tin đó để thấy mình khoẻ, thấy yên tâm, không cần làm gì thêm thì cuộc sống vẫn ổn, phước báu đủ đầy không vơi, không xuống địa ngục. Mình muốn bám giữ niềm tin đó đến nỗi thấy mệt luôn. Mình thấy sao lại không được sống theo niềm tin đó cho khoẻ. Những suy nghĩ trong mình đánh nhau, một con người thì kiểu thấy muốn bám vào niềm tin. Một con người thì đánh giá việc con người kia bám giưc lấy niềm tin, nghĩ cách đến bỏ một phát là thấy sự thật, sống theo chứng kiến để tu tập. Mình bị mệt. Rồi mình có ý nghĩ lắng nghe con người đang sợ kia. Mình tự nói “không sao, muốn tin thì cứ tin thôi” cái mình thả lỏng, đỡ mệt. Mình cư như đang ngồi lắng nghe mình, cho con người ấy được thể hiện, được nói, làm gì cũng được. Chia sẻ trước lớp, nói chuyện sơ với Đăng thì mình đi về. Ngồi sau xe mình thấy có sự khó chịu nổi lên, mình cố hiểu mà không biết tại sao cảm giác khó chịu nổi lên. Mình thả lỏng cho mình khó chịu một lúc. Sau đó mình cảm thấy tủi thân, mình khóc nhẹ. Kiểu ấm ức vì không được sống theo điều mình muốn tin nữa. Chảy nước mắt là mình nhẹ người, hết khó chịu. Thấy thương nình ghê. Xong thì mình cứ im lặng rồi về nhà bận rộn lo cho con tới giờ, mình ngồi viết lại, đào sâu vào chỗ nỗi sợ nổi lên theo gọi ý của Đắng. Nỗi sợ đó báo hiệu nhận thức sai lầm nào.

Nỗi sợ của mình là sợ mình không còn là người may mắn, nhiều phước báu, không cần tu tập gì cũng sẽ đủ phước báu không vào địa ngục. Chỉ cần như hiện tại mọi thứ sơ sơ học sơ sơ, làm việc sơ sơ nhưng không vào địa ngục, hạnh phúc hơn người. Mình đã sống tiết kiệm, mình đã có chịu đi học, mình có kiến thức dạy con, mình có hiếu ba mẹ, hào sảng giúp đỡ anh em. Mình thấy vậy đủ để mình không vào địa ngục. Nhưng đọc bài anh Thoại một thực tế khác đập vô mặt mình là mình còn chưa có bước chân vào việc tu tập, mình đang chỉ muốn tận hưởng cuộc sống này, yêu đương, chăm nuôi dạy con, hát hò theo đuổi đam mê. Lớn nhất là nhu cầu tận hưởng cảm thấy cuộc sống bình yên của mình cao. Mình mãi mê tận hưởng và tìm cách để có cảm giác đó. Mình thấy mình đốt phước báu để có cảm giác bình yên vậy á. Chứ thật sự mình không có hành động nào mạnh mẽ để có sự bình yên này. Mình muốn tin là cứ sống vậy thì vẫn luôn ở trong cảm giác bình yên. Ở trong cảm giác bình yêu là đủ rồi. Phước báu sẽ đủ để mình ở trong cảm giác này. Mình sợ thực tế sẽ phá đi cái điều mình muốn tin này và phá đi cái cảm giác bình yên mà mình đang tận hưởng. Cái cảm giác bình yên được yêu thương mọi thứ đang ổn này quá đã mà tự nhiên đọc câu chuyện cái điều mình muốn tin bị lung lay, cảm giác bình yên hiện tại và nghĩ là nó sẽ bình yên mãi mãi bị lung lay. Trong mình có khao khát được tận hưởng cuộc sống, luôn cảm thấy bình yên. Nhưng không cần làm gì cả chỉ cần giữ vững niềm tin là sẽ được, giữ vừng điều mình muốn tin “mình may mắn, nhiều phước báu, trời độ” thì mình sẽ có cảm giác bình yên này. Mình sợ phải từ bỏ điều mình muốn tin này. Nếu từ bỏ thì không còn được sống trong cảm giác bình yên nữa. Nhưng việc giữ điều mình muốn tin chiều nay mình thấy bị mệt. Phải giữ điều đó và tìm lý lẽ để chống lại điều mình chứng kiến. Giữ không được thì ăn vạ. Y chang anh Thoại bất mãn cuộc đời, mình sẽ kiểu cuộc đời bấy công, chán. Kiểu vậy. Trong mình hiện tại có cảm giác kỳ kỳ nổi lên khi mình muốn giữ điều mình muốn tin, mình đang thấy nó không hợp lý và nó bị mệt hơn. Chưa gì mình thấy việc giữ điều mình muốn tin nó mệt hơn. Mà mình thì thích việc nhẹ nhàng không mệt. Cái này mệt quá, không muốn chơi. Tìm cách nào không mệt rồi tính tiếp. Mình có khao khát có được bình yên mà không phải làm gì mệt nhọc. Hehe. Hiện tại việc giữ này mệt nên tạm thời mình thấy mình có ý muốn bỏ việc giữ này. Ngay lúc này mình lại thấy không còn mệt nữa, có niềm vui nhẹ nhẹ lan toả nơi tim mình. Yêu yêu. Có hy vọng tìm được giải pháp có bình yên mà không mệt trong việc giữ này. Niềm hy vọng này đến từ những điều mình nghe từ Đăng nói về cuộc sống tươi mới khi sống với chứng kiến. Mình khao khát cái sự tươi mới này. Kiểu sống đã vậy. Tư do và tình yêu tràn ngập trong tim và khắp xung quanh. Điều mình khao khát là đây, và việc giữ điều mình muốn tin “mình đủ phước báu” không giúp mình đạt được mà còn mệt nữa.

Chứng kiến nỗi sợ sau khi đọc chuyện anh Thoại

Hôm qua viết rồi nhưng nay mình muốn viết tiếp, nhìn kỹ hơn lúc nỗi sợ nổi lên. Lúc đọc câu chuyện mình còn cười và nói kiểu chọc “bất mãn là đúng rồi, quá ư là bất mãn”. Lúc đó mình nghĩ anh Thoại tào lao nên bất mãn, đốt tiền xong mong còn tiền. Tào lao. Rồi Đăng nói có liên kết gì đến bản thân mình không? Như khi tiêu xài mua đồ xong cuối tháng hết tiền. Mình không thấy mình tiêu xài nhiều, còn rất tiết kiệm. Mình thấy mình tận hưởng cuộc sống, không làm gì cả, không tu tập mà mong phước báu còn. Lúc nghĩ tới chỗ mình cứ sống chơi chơi nhơi nhơi nhưng phước báu còn, công việc tiền bạc cứ vừa đủ, không cần quá nhiều vừa đủ sống cái mình chạm chạm. Mình nghĩ mình xài ít thì phước báu cứ còn để mình có cuộc sống đủ ăn đủ mặc. Chứ mình vẫn không nghĩ mình sẽ hết phước báu đến mức khổ sở, bệnh tật, hay làm việc cực nhọc mưu sinh. Mình sợ cực thân, làm việc cực khổ, môi trường khắt nghiệt không nghỉ ngơi, bận rộn. Mình thích thảnh thơi, thích tận hưởng sự đủ đầy. Lúc các cảnh cực khổ này xuất hiện làm mình sợ. Mình sợ mình đang đốt tiền như anh Thoại, đốt hết phước báu là sẽ hết, sẽ cực khổ, sẽ xuống địa ngục. Cực khổ. Mình sợ cực khổ, sợ dơ dáy, sợ thiếu vật chất. Mình nghĩ rằng nếu hết phước báu thì sẽ rất chật vật kiếm sống. Mình thích thảnh thơi kiếm ra tiền. Cái niềm tin cứ thảnh thơi kiếm ra tiền, thành thơi xài nhưng phước báu vẫn còn trong mình bị lung lay khi đọc chuyện anh Thoại. Cái mình thấy mình đang sống theo điều mình tin như anh Thoại. Không được. Mà không được thì phải bỏ, phải làm gì đó để tăng phước báu, hay để kiếm sống. Mệt. Mình muốn không làm gì mà vẫn ra tiền, vẫn có phước báu. Mình khó chịu “tại sao sống theo niềm tin lại không được. Mình muốn sống theo niềm tin. Tại sao đốt tiền lại hết. Sao xài ít mà vẫn hết phước báu???” Kiểu trong đầu mình có nhưng âm thanh vang lên, la lên như vậy. Mình thấy mình như giữ cục gì đó, cực kỳ khó chịu trong lòng. Còn muốn nói với Đăng để Đăng gỡ cho chứ khó chịu quá. Trong lúc đợi để được phát biểu là mình cứ hồi hộp phát biểu cái gì, nói gì, nói gì để Đăng gỡ. Rồi mình thấy mình đang muốn chọn điêif muốn nói cho hay. Mình thấy không cần, cứ tới lúc đó có gì thì nói đó. Mình nhẹ đi xíu. Rồi mình đợi để Đăng gỡ cho mình cục khó chịu trong lòng. Mình lại tự nói “sao mình đợi Đăng gỡ mà không phải mình?” Lúc đó hình ảnh Đăng giữ cái điện thoại mình hoạ cho bảo thủ hiện lên. Mình thấy mình cũng đang giữ cái gì đó giống vậy. Nhìn vào mình thấy mình giữ cái cục niềm tin cứ xài mà không hết phước, không cần quá giàu nhưng đủ ăn đủ mặc, đủ bình an. Mình thấy giữ thì mệt, là bảo thủ. Cái mình buông. Nó lại nhẹ đi xíu. Sau đó phát biểu cảm nhận mình nói lên cái điều mình trải qua nãy giờ.

Tối qua về viết lại cảm nhận thì trong quá trình viết mình nhận ra mình có khao khát được làm người may mắn, được sống tận hưởng, tình yêu tự do nhưng không cảm thấy phải mệt, phải vất vả cực khổ. Kiểu dậy 3 giờ sáng với mình là cực khổ. Mình muốn sống theo ý mình nhưng đạt được mọi thứ. Lúc viết cảm nhận mình thấy mình buồn ngủ, có suy nghĩ viết thêm vào những điều mới nhận ra chứ không tường thuật hoàn toàn những gì nhận ra trên lớp. Mình còn có ý muốn nhận ra nhận thức sai lầm, bỏ đi và thay đổi. Nên đoạn sau đó là mình viết về việc nhận ra, bỏ và thay đổi. Mình viết xong thấy cấn cấn nhưng buồn ngủ và nghĩ để xem mai có thay đổi gì không rồi tính tiếp. Xong mình đi ngủ. Giờ nhìn sâu hơn cái chỗ nỗi sợ của mình về việc sợ cực khổ, sợ khó khăn, sợ hết phước sẽ cực khổ. Mình thấy nếu sống trong phước thì mọi thứ dễ dàng, may mắn, không làm nhiều nhưng có ăn. Còn không có phước thì làm nhiều chưa chắc có ăn. Mình đang có nhận thức có phước báu thì mọi chuyện nhẹ nhàng, không có phước báu thì vất vả. Trời cho ông bà phù hộ thì mọi thứ mới có được, làm việc nhẹ nhàng. Còn không thì rất vất vả. Chỗ này ngược với điều mình tin may mắn do mình tạo ra, trời cho mọi người may mắn như nhau, ai cày xớt đất thì mới có được kết quả hạt may mắn nảy mầm. Mình có điểm mờ ở chỗ niềm tin về máy mắn phước báu này. Nhưng mình lại cho rằng mình chứng kiến có phước báu thì mọi thứ nhẹ nhàng, phước báu là ai đó cho, hay đã tạo ra rồi thì xài hoài không hết. Như anh Thoại đã kiếm ra tiền thì đốt hoài không hết. Chỗ này trong lòng mình nổi lên cảm xúc chạm chạm. Mình thấy mình có điểm mù về phước báu, sự hiểu của mình về phước báu, may mắn toàn trên sách mình đọc (may mắn do mình tạo ra) và những điều mình nghe đọc đâu đó. Không có sự tìm hiểu rõ ràng. Hiện tại mình vẫn tin “may mắn do mình tạo ra” nhưng may mắn tạo ra không thể có hoài, xaid hoài không hết. Trước đó mình thấy mình may mắn và cho rằng mình xài hoài ko hết. Có may mắn thiệt sướng. Mình thích mình là người may mắn và hiểu may mắn là do mình tạo ra. Và thấy mình đã học để có tư duy, ptbt, đã làm việc, sống tốt đủ để tạo ra may mắn rồi, và đang thấy mình may mắn. Và niềm tin sai lầm là mình cho rằng may mắn này sẽ liên tục ko mất đi, không cần tạo tiếp. Học ptbt hay tu tập vậy là đủ có may mắn là đủ tạo may mắn để không rơi địa ngục rồi. Mình có cái nhầm lẫn nữa là tự thấy mình đã tạo được may mắn hay đủ may mắn. Kiểu mình tự biết như nào là đủ, mình làm nhiêu đây là đủ. Đây là nhận thức sai lầm, là tà kiến. Vì mình thấy mình biết mình đủ may mắn là mình thành Phật rồi, biết đủ may mắn để không bị vất vả địa ngục. Mỗi lần thực tế la lên “mình hết may mắn” là mình tìm cách để có thêm may mắn, hoặc xài ít hơn để cảm thấy mình may mắn lại rồi, hay việc làm này đã đủ tạo may mắn. Mình thấy mình đi thoả mãn cảm giác may mắn bằng các hành động thực tiễn. Chứ không có động lực tu tập. “May mắn do mình tạo ra” đây là niềm tin của mình. Kết quả của việc thoát địa ngục phải đến từ tu tập, chứ không đến từ cảm giác tu tập hay một vài hành vi tu tập được. Tu tập mình đang hiểu là việc cày xớt mảnh đất để hạt giống may mắn nẩy mầm, mình mới thoát khỏi địa ngục. Đây là cái may mắn to lớn mà mình muốn theo đuổi. Để được sống tận hưởng, tự do, tình yêu ngập tràn.

Ok em nha :sunflower:

Mình đã buông cái gì, thấy cái gì, vì sao buông và buông như nào?
Mình thấy mình buông ý muốn “điều mình đang tin là đúng”, buông cái ý muốn mình tin thì là đúng cho dù thực tế như thế nào. Vì sao mình buông là mình thấy thực tế cứ rõ ràng nó đúng, đốt tiền sẽ cháy hết. Mình không muốn công nhận nó đúng thì nó cứ đúng trước mắt. Lúc đó mình thấy mình giữ chặt lắm, mệt nhưng vẫn giữ vì muốn mình không bị vất vả, nếu buông ra cái không dám chơi xài phước nữa, sẽ cực. Nên phải giữ cái niềm tin này, phải chứng minh nó đúng để không phải bỏ đi, không phải bị cực khổ. Lúc đó mình thấy mình giữ ý “chứng minh mình đúng”. Mình có liên tưởng tới xã hội đầy người sống hưởng thụ, ko tu tập, còn làm việc xấu nữa. Vẫn sống sờ sờ. Mình thấy mình đúng xíu xíu nhưng cứ đọc câu chuyện là mình lại thấy không đúng. Vì đốt chưa hết chưa thấy hậu quả thôi. Chứ đốt hết thì làm gì còn tiền, tới tháng là ko có tiền đóng tiền nhà. Khi thấy mình giữ cái niềm tin “xài hoài không hết phước” và đang đi chứng mình mình đúng, niềm tin này là đúng. Và thấy việc chứng minh này là vô ích, không giúp niềm tin đó thành sự thật thì mình có ý bỏ, buồn việc giữ, mình thả lỏng, cho ý buông nổi rõ và mình buông. Mình có nói với bản thân “t biết mày muốn giữ lắm, mà không giữ được, mệt lắm, buông nha”. Có một sự tự nói với lòng mình cùng nhất trí buông và buông.

Mình thấy cái này giống tìm cách thuyết phục bản thân buông, hơn là, dùng chứng kiến nhìn vào vấn đề → thấy ra vấn đề → trong cái thấy vấn đề: nếu mình thấy rằng nó ko đúng như mình đã tin thì buông là hệ quả xảy ra tự nhiên.

Ví dụ: Đối với “điều mình đang tin là đúng”: thì mình có câu hỏi đặt ra là nếu mình ko thấy nó đúng thì mình có tin ko? Mình đâu có ngu đâu mà tin điều tầm bậy tầm bạ, đúng ko.

Trong mình phải có thấy, cái đúng, cái có lý, có lợi hoặc cảm tình gì đó, đại ý là nó phải đang xuôi theo 1 dòng chảy nào đó trong mình, thì mình mới giữ nó.

Mình ko thấy bạn nhắc tới cái dòng chảy đó, cái niềm tin đó, cái lý của niềm tin đó, nghĩa là bạn vẫn chưa hiểu nó. Chưa hiểu nó, mà kêu nó buông, thì 1 là ép buộc nó buông, 2 là thuyết phục nó buông. Mà cả 2 cách ép buộc và thuyết phục, thì đều ko mang lại hạnh phúc lâu dài.

2 Lượt thích

Okie, để em đào sâu hơn.

Tiếp tục làm rõ chỗ mình buông cái gì? Lúc mình thấy mình giữ một cái cục “bảo vệ cái điều mình tin là đúng”, bỏ cái cục đi bảo vệ, đi chứng minh là mình thấy mình buông. Chỗ này mình thấy mình buông cái ý đi bảo vệ, chứng minh cái điều mình tin là đúng. Mình có thấy việc đi bảo vệ, chứng mình điều mình muốn tin không có lợi gì, câu chuyện toà án xét xử hiện lên trong mình. Mình thấy đi bảo vệ việc sống theo niềm tin là sai. Việc bảo thủ đi bảo vệ một quan điểm chạm tới mình. Mình không muốn là người bảo thủ, nên mình buông. Mình thấy là mình buông cái việc đi bảo vệ cái điều mình muốn tin vì mình không muốn làm người bảo thủ. Hình ảnh người bảo thủ trong mình tệ, mình không muốn là người đó. Nên thấy dính vào người đó là mình buông. Là người bảo thủ sẽ tệ lắm nên buông việc đi bảo vệ điều mình muốn tin thì mình sẽ không là người bảo thủ nữa. Mình thấy mình giữ hình ảnh người không bảo thủ nên đụng tới cái bảo thủ là mình buông. Làm sao để mình buông? Không phải nói buông là buông. Mình có đoạn tự nhủ với bản thân, ngồi thả lỏng, có nhắm mắt trong lúc các bạn chia sẻ cảm nhận, để cho các tiếng nói lên tiếng và tự nói “thôi buông” rồi mình buông. Chỗ này trong mình mờ, không nhớ rõ đã nói gì với bản thân. Nhớ là có nói thì mới chịu buông.

Tường thuật rõ hơn chỗ mình buông

Lúc đó mình thấy mình đang giữ một cái cục “điều mình tin là đúng, mình đi bảo vệ cái cục này” thì mình có ý muốn buông nổi lên. Mình tự thuyết phục mình buông là rõ ràng đốt tiền sẽ cháy, đốt phước sẽ hết. Nhưng mình không muốn theo điều mình thuyết phục vì mình sợ cực khổ. Nếu ko giữ niêm tin phước luôn còn thì mình phải lao ra làm việc chứ không để công ty tự chạy, tự sống tự chết như vậy được. Rồi không để mình suốt ngày chỉ ăn chơi tận hưởng không làm việc. Mình không muốn làm việc và cái việc giữ niềm tin luôn còn phước sẽ giúp mình không cần làm việc. Sau đó Đăng nói gì đó mình cũng không nhớ, mà mình thấy mình giống với hình ảnh Đăng giữ cái điện thoại, miêu tả cho hành động “bảo thủ”. Mình thấy mình y vậy khi giữ cục niềm tin hiện tại. Mình thấy mình không muốn là người bảo thủ nên mình buông. Mình lại tự nói với bản thán, thuyết phục “buông thôi” thì mình buông. Giữ cũng không để làm gì, bảo vệ cũng không để làm gì. Kiểu mọi việc mình đang làm đều vô ích mà còn mang danh bảo thủ. Mình nhắm mắt tĩnh lặng rồi buông. Không nắm giữ việc đi bảo vệ nữa. Lúc đó mình thấy nhẹ hẳn, kiểu thở ra là thấy nhẹ hẳn.

Nhìn lại tới hiện tại mình thấy mình có ý buông lúc đó và hành động buông việc bảo vệ, giữ niêm tin đó ngay lúc đó. Còn sau đó hay ngay bây giờ mình vẫn cảm thán “sao không thể xaid hoài không hết phước để khỏi làm việc cực khổ hay tu tập cực khổ?” Mình vẫn muốn có kỳ tích nào đó với mình, mình là đứa may mắn, ông bà mình, tổ tiên mình nhiều phước chẳng hạn. Kiểu vậy. Vô lý ha? Mà mình có thấy nó vô lý không? Không. Có thể mà, có lý mà. Vẫn có thể ông bà, tổ tiên mình nhiều phước, mình xài ít ít không hoang phí thì sẽ không hết. Việc có đi học, có sống tốt cũng không làm mất thêm phước. Nên cũng có lý mà. Trong lòng mình có niềm phấn khởi khởi lên luôn. Mình mong điều mình đang mong muốn này là sự thật. Trên câu chuyện đốt tiền thì nó qua rõ ràng như với phước thì mình không rõ vậy. Không biết bàn cân, cách tính phước báu kiểu gì? Mình có nhiêu phước đã xài hết nhiêu, còn nhiêu? Việc gì tạo phước, việc gì tổn phước. Để mình tìm kinh Phật đọc. Mình không rõ nên vẫn còn muốn tin mình đủ phước. Nhưng có phải cứ phải tìm hiểu rõ thì mới hết tin không? Trong khi thực tế mình thấy mình đủ khó khăn cả thể xác lẫn tinh thần mà. Mình vẫn thấy còn chấp nhận được nên mới thấy còn muốn tin mình xài mà không hết phước. Mình cứ tìm hiểu trước xem sao vậy.