[Hoài] Bài cảm nhận số 2 (buổi 1)

Trong lòng mình đang như thế nào nhỉ? dạo này mình lại thích viết nhiều hơn, viết cho riêng mình, mình muốn nhìn rõ hơn cái khoảng trời riêng trong tâm hồn mình bằng cách mình phơi bày nó ra mỗi ngày bằng cách viết. Mình muốn chứng kiến cái diễn biến đó, toàn cảnh bức tranh đó một cách rõ nhất có thể. Mình tâm sự với chính mình tất cả những buồn vui. Suy cho cùng thì đâu ai có thể giúp mình xử lý vấn đề của mình được. “Ai tu nấy chứng" mà!

Dạo gần đây mình hay quan tâm đến chỗ làm sao để làm chủ được hay chí ít là quản lý được cái cơ chế hoạt động tự động trong mình. Vì sao mình chỉ có thể thấy được kết quả của hoạt động mà không can thiệp được vào quá trình để kết quả nó xảy ra theo mong muốn của mình.

Khi mình viết, đôi khi chưa kịp ghi ra hết câu đã thấy trong lòng nó nhột nhạt, nó lấn cấn, nhất là từ khi cái từ “chứng kiến" nó được cài cắm trong mình một cách tự động thì cái sự quan sát đó lại ngày càng nhạy bén hơn. Mình chưa kịp kết luận hay chỉ vừa kết luận xong là có đứa phi ra hỏi liền: mày đã chứng kiến chưa? Mình đang cảm giác nghi ngờ tất cả những nhận thức trước giờ của mình, nó có ở trong chứng kiến hay không? rồi mình lại sợ mình bị đổ vỡ, mình không dám thấy thêm. mình sợ mọi thứ sẽ biến mất. Khi mình thấy có một dòng chảy trong mình nó đang tuôn trào ra rồi mình khựng lại, tự nhiên thấy không biết nói gì, không có gì để viết. Mình để ý lại lúc đó, mình đang chặn cái gì đó, mình chưa thật sự rõ. Rõ ràng là mới lúc nãy còn đang ào ào cơ mà! Mình đang ôm giữ cái thứ mình không chứng kiến.

Lúc chỉ có một mình mình, lúc mình chỉ viết cho riêng mình đọc thì tại sao mình vẫn phòng thủ? tại sao cái cơ chế đó nó vẫn hoạt động? Về mặt ý thức, mình viết để mục đích mình muốn phơi bày cho mình thấy rõ hơn những góc khuất của mình, những rối rắm mà mình không biết làm sao để gỡ. Vậy thì sao mình lại dựng hàng rào với chính mình chi vậy? mình đang có những nỗi sợ gì thế? có những lúc “thiên thời, địa lợi" cái hàng rào đó bị ngủ quên hay sao ấy, mình được thả mình, được bộc lộ. Mọi thứ tự nhiên sáng trưng. Mình ở trong một cái tâm thế hoàn toàn khác hẳn. Nhìn tới đâu là ra chuyện tới đó. Chả có gì khó hiểu cả. Mình vui mừng lắm, mình nghĩ là mình thay đổi rồi. Vậy mà y như rằng sáng hôm sau, mọi thứ trở lại như cũ. Vô cùng nhiều lần như thế, mình thật sự thắc mắc. Giờ làm sao để sống được trong cái tâm thế đó hoài? đâu có chuyện mà “ăn may" hoài vậy được? Cái kiểu như mình phát hiện ra một phiên bản khác của mình vậy đó. Mình cũng hân hoan lắm chứ? nhưng sao lại bị chặn? đúng trúng cái gì mà chặn ngon lành vậy? chặn chặt cứng như thể là mình chưa từng mở ra vậy đó. Trải nghiệm này đến với mình nhiều lần, lúc trước thì mình chối bỏ nó, mình cho rằng con người đau khổ mới là mình. Nhưng nó cứ đến rồi đi, rồi lại đến, nó lặp lại hoài đến nỗi mà mình nghi ngờ. Vì sao con người đau khổ mới là mình mà không phải con người hân hoan kia? Rõ ràng 2 thứ đó đều xuất hiện trong mình và lúc nào cũng rất thật? Mình đã cố chấp không nhận cái tốt là mình, mình nghĩ là mình đang bị cái gì đó chi phối, nó làm cho mình rời xa mình thật. Mình phải ôm giữ cái kia chứ không là nó mất. Ngay khi mình đang viết những dòng này, mình lại cảm nhận được là cái chặn đó nó lại muốn nổi lên rồi. Kiểu như nó không muốn mình mở ra thêm nữa, đừng nói gì thêm nữa.

Mà kiểu giờ mình đang bị rối bời ấy, ở đâu ra mà lanh lẹ vậy trời? nhiều lúc mình nghĩ chứ giá như mình cứ ở trong cái chỗ sống đó hoài chứ đừng chập chờn thế này nữa. Má ơi, mình lại chặn. Giờ sao đây? Làm sao để kích nó ra đây? mình lại ngồi đực mặt ra nữa rồi. Cái sự mở đó mỗi lần mà mình bỗng dưng có được là mình phải tóm cổ nó, phải tranh thủ để nghe thật rõ, thật chân thật tiếng lòng của mình. Không là nó nhạy cảm lắm, sơ hở là đóng. Mình thấy cái quá trình đi giải quyết vấn đề là tự nó, mình chỉ là người nhận biết cái quá trình đó thôi, không phải là người trực tiếp tham gia giải quyết. Mình không ở trong cái tâm đó thì mình khổ sở lắm, mình đang kiểu ăn may, mình thấy vậy. Mình chợt nghĩ cái từ “chứng kiến" nó giống như một cái gương chiếu yêu vậy đó, “mày đã chứng kiến chưa?”. Khi câu hỏi đó khởi lên thì tự động nó lại dẫn mình quay lại, không đẩy cái sự tưởng tượng hiện có nó chạy xa thêm nữa. Sống trong tưởng tượng khổ quá! mình không muốn ở trong cái thế bị động, mình không muốn bị lôi đi.

Mình đã từng nghĩ, sống trong chứng kiến để làm gì? liên quan gì đến mình? cái hay cái đẹp của cuộc đời này chẳng phải nằm ở trí tưởng tượng bay bổng sao? mắc gì bỏ? không phải sống trong chứng kiến là mình sẽ bị khô khan sao? Mình có đang nhầm lẫn chỗ này phải không? mình lại đang tưởng tượng về cái gọi là sống trong sự thật phải không? Mình có đang nhìn bằng con mắt trí tuệ không? chắc chắn là không rồi. mình chưa biết phải làm gì hay sắp xếp ra sao với cái đống rối của mình đây, mình sẽ bắt đầu từ đâu đây? Nội cái việc ghi nhận lại một cách chân thật nhất về mình đôi khi còn chính mình bóp méo nó, bóp méo một cách vô thức. Mình hơi khó chịu rồi. Cái sợ gì đó nó đang dâng lên trong mình. Bên trong mình lúc này chẳng khác gì một cuộc chiến tranh giành lãnh thổ giữa các thế lực.

Thôi mình lại loay hoay tìm cách mở lại đây, giờ đóng đâu mất tiêu rồi.
Từ “chứng kiến" làm xáo trộn cuộc đời mình quá!