Buồn ngủ, chán 1:
Buồn ngủ, mình đang cảm thấy buồn ngủ rũ ra, đang trong giờ học mà nghe kiểu giật giật, không có rõ, tiếng được tiếng mất xong mình cảm thấy chán, mình cảm thấy không muốn nghe, mình thấy buồn ngủ vì mình đang cố căng tai lên để nghe xem mọi người nói gì. Chán mình thấy cảm xúc chán của mình, mình có suy nghĩ mạng không ổn có nghe cũng không rõ, không chắc nội dung, nghe cũng vô ích, em tắc kè hoa bay ra, chiều vừa có thông tin nói em ấy mà cắn thì chắc chắn không chịu buông luôn, nghe ghê vậy, đang thấy em ấy đáng yêu mà tự nhiên nghe được thông tin cái sợ ngang luôn, mà cái thông tin này mình không được chứng kiến, nghe vậy thôi chứ cũng không biết thực hư nó như nào. Lúc nãy nghe không được thì có suy nghĩ mạng kiểu này có cố nghe cũng hông thấy gì, kiểu càng nghe càng vô ích, nên không muốn nghe, rồi lại bắt nghe nên mới chán buồn ngủ, cái suy nghĩ cố nghe cũng hông ích gì không được mình chứng kiến, nó không chắc chắn, nó có thể đúng có thể không đúng, mà mình đang cho nó là chắc chắn, mình cho nó là thực tế chắc chắn trong khi nó không chắc chắn, mình nhầm lẫn giữa 2 cái này nên nó mới dẫn tới trạng thái vừa ngồi nghe vừa chán vừa buồn ngủ.
Buồn ngủ, chán 2:
Vừa nãy nghe anh Quý chia sẻ khi ứng dụng thực hành chứng kiến trong cuộc sống có thể đúng có thể sai, vì bài tập này chưa được hướng dẫn. đoạn này mạng tín hiệu lúc được lúc mất nên không có nghe ra cái gì. Tổng kết lại chút, mình chán vì mình thấy có nghe cố nghe cũng không ích gì, mình đang tưởng đây là cái mình thấy đây là thực tế, nhưng khi làm rõ nó ra thì đây chỉ là dự đoán của mình, mà mình nghĩ rằng nó là thực tế nó đã xảy ra. Rồi lát lại buồn ngủ tiếp, mặc dù lúc này âm thanh tròn vành rõ chữ, chán là cảm xúc mình chứng kiến mình thấy nó đang có trước mặt mình, mình nghĩ câu chuyện anh Quý chia sẻ về một bạn trong lớp nó không dính với mình, mình nghe nó không liên quan kiểu trường hợp của mình nó không có vậy, mình nghĩ nó chẳng liên quan gì mình cả nghe cũng vô ích, sau cái kết luận này mà không đứng dậy làm cái khác lại cố ngồi nghe thì nó chán nó buồn ngủ. Chán, buồn ngủ là chứng kiến, là cảm xúc được chứng kiến, còn suy nghĩ trên, suy nghĩ về câu chuyện của bạn không liên quan tới mình là một dự đoán, có thể bây giờ mình thấy nó không liên quan, nhưng ai mà biết được trong tương lai nó có liên quan hay không, nó có ích cho mình hay không mình mù mờ chưa rõ cái này, mà mình lại đang cho rằng nó là sự thật, sự thực tế chắc chắn, nhầm lẫn giữa chuyện mình không chắc mà mình lại nghĩ mình chắc mình thấy mình chắc nên nó mới bị chán buồn ngủ, viết tới đây mình đỡ buồn ngủ tỉnh táo hơn chút rồi, kiểu tỉnh tới mức hơi thở nó đang sộc sộc ở mũi.
Buồn ngủ, chán 3:
Phân tích xong thì tỉnh, được chút lại đi vào vùng u u mê mê, kiểu lại lặp lại cái suy nghĩ nghe không liên quan, nghe mà thấy chán òm, không có thú vị gì cả, bởi mình chưa link được những gì mình đang nghe với bản thân mình. Mạng trêu người, kết nối trêu người hay đang tạo điều kiện cho người nhỉ, lại không nghe được gì nữa rồi, mình chuẩn bị ngáp cái ngoạc mồm, tính viết sửa mồm thành miệng cho nó êm tai, mà thôi để nguyên văn cho nó đungs và tức thì với những diễn biến bên trong mình, lần thứ 3 mình làm lại cái động tác nhìn lại suy nghĩ trước cảm xúc, trước khi cảm thấy chán buồn ngủ thì mình có cái suy nghĩ câu chuyện mình đang được nghe không phải câu chuyện của mình, không liên quan gì mình cả, không dính với mình, nghe cũng vô ích, thì cái suy nghĩ này do mình dự đoán, mình lại đang nhầm nó thành thực tế đang xảy ra, nhầm lẫn giữa dự đoán và thực tế khiến mình có cảm xúc chán. Cái nhầm lẫn giữa thực tế và dự đoán là ảo tưởng, mình đang cho dự đoán của mình là thực tế, mà dự đoán thì có thể xảy ra hoặc không xảy ra, thực tế là thứ chắc chắn xảy ra.
Buồn ngủ, chán 4:
Lần thứ 4, nghe câu được câu mất, mình mò cái điện thoại lướt lướt mà vừa chán vừa buồn ngủ, tưởng 3 lần đã ổn rồi cơ mà, sao thế này, chưa được à, vẫn cảm thấy chán buồn ngủ, vì suy nghĩ không liên quan nghe không ích gì nó vẫn còn đó, không chịu đi hị hị.
Buồn ngủ, chán 5:
Châu đang nói, nghe cái đã rồi viết tiếp. Không ăn thua rồi, vẫn buồn ngủ, mình bất lực cái vụ này á, mình đang kiểu cố ép phải nhanh nhanh sau khi thấy hết buồn ngủ, mình nghĩ là ổn, rồi không ổn rồi lại ổn, nó khiến mình có cảm giác chưa biết cách làm sao cho mình ổn, làm sao cho mình hết buồn ngủ hết chán, cái chưa biết cách này khiến mình có cảm giác mình ngu, mình ngu quá tiêu chuẩn, xong mình chán ngang, kiểu học mãi vẫn ngu nên cảm thấy thất vọng về bản thân, xong chán. Thất vọng là cảm xúc đang có lúc này, mình đang chứng kiến nó, còn kết luận suy nghĩ mình ngu, học mãi vẫn ngu thì nó là suy nghĩ mình có chứng kiến nó không? Không chắc cái mà học mãi vẫn ngu thì không chắc, vì nếu tiếp tục học thì tương lai ai biết được, trừ khi dừng học thì chắc là ngu luôn lúc này rồi, vậy kết luận học mãi vẫn ngu là dự đoán mà mình đang nhầm thành thực tế, nhầm lẫn này khiến mình có cảm xúc chán sau đó.
Buồn ngủ, chán n:
Vẫn còn buồn ngủ này, vậy còn suy nghĩ nào nữa ta, à nhanh nhanh để thấm được khái niệm chứng kiến, nhanh nhanh chứng kiến được tình huống này, mà giờ nó chưa nhanh nên chán, kiểu mình ép mình phải nhanh trong khi thực tế mình chưa nhanh thì nó là vô lý phi thực tế. Mình đang ép cái mong muốn của mình là thực tế, mà nó không phải thực tế nên mình chán, ủa tại sao, ép không được thì quay qua chán là sao, ép không được thì thôi chớ, à cứ nghĩ là ép được, đoạn không thể ép được mình cũng chưa rõ nữa. Thực tế là không thể ép được, nhưng mình lại đang cho rằng mình có thể ép được. Chứng kiến là cảm giác ép, cảm giác thúc ếp, không chứng kiến là cái suy nghĩ mình có thể ép mình thành cái mình muốn ngay và luôn.
Cứ tưởng chứng kiến nó dễ dàng, động vào mới thấy mình còn lơ mơ:
Cứ tưởng bài chứng kiến đơn giản, mình đã hiểu rồi thì rất dễ để áp dụng và không còn nhầm nữa, nhưng mà không phải, càng làm càng dùng mới càng thấy chỗ này mình chưa chứng kiến chỗ kia mình chưa chứng kiến mà mình cứ nghĩ mình đã chứng kiến rồi. Lại buồn ngủ nữa, ngồi đếm cừu rồi, mà quên mất là lần thứ mấy, lần này sao mà buồn ngủ, thì vẫn chán, vẫn cảm thấy chán, trước cảm xúc chán mình có suy nghĩ gì, nghe chán quá, không nghe rõ, nghe chói hết cả tai, chả liên quan gì tới mình cả, hông hỉu, hông liên quan, đang cố ý bài xích cái mình đang nghe, bài xích bạn, à mình còn có cái ghen tỵ với bạn nữa, sao bạn giỏi vậy, giỏi tới mức nói mình inh hết cả tai, biết rồi, biết bạn giỏi rồi nói quoài, đoạn này mình đang ghen tỵ đố kị với bạn, xong mình cho rằng bạn nói nhiều bạn phiền phức, ghen tỵ đố kị là cái cảm xúc mình chứng kiến, bạn nói nhiều thì mình không chắc, bạn phiền phức thì mình không chắc, mình chỉ đang đoán vậy thôi, dự đoán này mình cho rằng mình đang chứng kiến, nó là thực tế, nhầm lẫn này khiến mình có cảm giác chán không muốn nghe sau đó. Từ từ đoạn này đang có 2 3 cảm xúc, 2 3 cái suy nghĩ trước đó. Đầu tiên là cảm xúc ghen tị đố kị vì có suy nghĩ bạn giỏi hơn mình, xong có cảm xúc chán, buồn ngủ vì có suy nghĩ trước đó là bạn phiền bạn nói nhiều, bạn nói ít chút được hông, mà bạn vẫn nói, nên bất lực mà chán. Nghe không được nữa rồi, im lặng như tờ luôn rồi, mình đoạn này mình cảm thấy bất lực vì mình đang cố ép mọi thứ thuận theo ý mình, mình đang đòi hỏi kiểu như ủa tại sao đáng nhẽ như mình nghĩ thì chất lượng âm thanh hình ảnh phải được sét ắp rất tốt chứ, sao thực tế nó lại tậm tịt như này, kiểu không chấp nhận, không tôn trọng thực tế mình đang chứng kiến nên mình mới có cảm giác chán sau đó. Ép thực tế phải theo ý mình, mà thực tế là thực tế không liên quan ý mình, độc lập với ý mình, mình đang tưởng mình có thể ép buộc được thực tế theo mình, nhầm lẫn này là 1 ảo tưởng, nhầm lẫn này khiến mình có cảm xúc chán sau đó.
Từ đầu tới cuối buổi chia sẻ mình liên tục thấy mình ngồi ngáp:
Phát hiện lần 1, vẫn thấy còn chưa buông, mình vẫn còn giữ suy nghĩ ép buộc thực tế theo ý mình, kiểu ý mình là ông giời, mọi thứ đều phải tuân theo không được cãi, cái này có phải thực tế không, liệu ý mình có nhiều quyền năng vậy không, vậy nắng mưa mình có điều khiển được không? Ngáp ruồi, buổi học này thành buổi ngồi ngáp ruồi gòi, hị, đang kiểu thất vọng, tại mình kỳ vọng nó thú vị nó lôi cuốn, nó khiến mình hào hứng cởi mở các kiểu, mà thực tế nó ngược lại hoàn toàn, còn chả nghe được nữa chứ, hôm nay âm thanh đang trêu mình. Không tôn trọng thực tế, ép thực tế theo ý mình. nghĩ mình có khả năng ép được đó là 1 ảo tưởng, mình không thể ép được thực tế theo ý mình. Được rồi không được, ổn rồi không ổn, thôi xong, cứ buồn ngủ liên tục như này.
Mình chia sẻ cho nó tỉnh táo:
Bây giờ tới online chia sẻ, gì mà được 1 người hay gì đấy, nghe không có rõ, mạng tậm tịt, mình không nghe ai lên tiếng hết, thôi mình chia sẻ đi, mình nói chuyện cho nó đỡ buồn ngủ, với lại chia sẻ ra cho nó cởi mở hơn, chứ bữa giờ mình không có nhiều hứng nói chia sẻ trong lớp học nó cũng kiểu ì ạch không tiến, mình nghĩ mình rất run, vì biết là không có thành tích gì để chia sẻ cả, không có thành tích thì chia sẻ cái gì, mọi người dạo này sao đó không có hứng hỏi mình, hị ngoài thầy ra thì chắc không ai thích hỏi mình rồi, à cái dự đoán không ai thích hỏi mình khiến mình buồn này, buồn là cảm xúc mình chứng kiến, dự đoán không ai thích hỏi mình là thứ không có ở thực tế, nó không hiện thực.
Đang gõ gõ thì có một nỗi sợ xen ngang:
Nên là mình ôi mình áp lực tại vì mình đang viết viết gõ gõ mà có đối tượng áp sát mình cắm cái sạc pin, tại nhìn thấy bạn ấy mình sẽ bị cấm đoán không được thế này không được thế kia, trong đầu mình sẽ vang vang câu nói, mình là người phản bội, và mình không biết làm sao để giải thích cho họ hiểu, mình không có ý đó, mình chỉ muốn chia sẻ cái tâm chưa lành của mình, mình muốn được thấy nó, và mọi người cũng thấy nó, để ai đang còn dựa vào nó đánh giá mình thì thôi họ rời mình ra cũng được, còn những người mình với họ đã có quãng thời gian cùng nhau cùng có những tình cảm tốt đẹp với nhau thì mình không mong nhìn thấy kết quả này, mình nghĩ đi lại nghĩ lại, mình tính xin lỗi để xoa dịu để mời gọi tâm hiền của họ, nhưng mà mình lại không muốn làm, mình muốn cứ để vậy, mình sợ khi mình xin lỗi một lần có nghĩa mình đồng ý huỷ bỏ cam kết với mình, mình chưa đi tới cùng, xong được 1 lần còn các lần sau thì sao, dù sao lời xin lỗi mà không có thật tâm thay đổi khác đi thì lời đó cũng đâu nghĩa lý gì, có chăng được vài phút người đối diện thấy hài lòng, xong rồi đâu lại vào đó. Tại mình vẫn cầu mong người ấy nhìn lại, vì mình vẫn hy vọng tụi mình sẽ lại như xưa nên mình mỗi khi cạnh họ mình sẽ thấy áp lực, chỉ sợ mình sơ xẩy làm cái gì đó khiến họ chưa vừa lòng, như này mình áp lực. Lại nói tới chứng kiến thì đang viết tới đâu nhỉ, tới đoạn không ai thích hỏi mình, nên mình buồn, buồn là cảm xúc mình chứng kiến, nó là thực tế, không ai thích hỏi mình là thứ mình đoán, dự đoán, nó không chắc là thực tế, lúc này chưa có ai hỏi thì không chắc tương lai cũng vậy nên thứ này không phải thứ mình chứng kiến, khi dự đoán và kết luận cho rằng không ai thích hỏi mình là thực tế thì mình đang không tôn trọng thực tế, mình đang không tôn trọng chứng kiến.
Sau buổi học cái mình thu được nó chưa như ý mình:
Buổi qua Đăng có hỏi sau khoá học đại khái sau buổi học mình có nhận được gì khác biệt không. Rất khác thì không có, mà hơi khác thì có, mình biết và được trải nghiệm khái niệm chứng kiến, mình bắt đầu để ý tới nó và dùng nó vào những tình huống mình cảm thấy khó chịu hay có những cảm xúc không tích cực, cho tới hôm nay thì mình vẫn duy trì được việc làm bài tập và tiếp tục tìm hiểu về nó, đối với mình đây cũng là một bước tiến so với việc không muốn sờ không muốn động tới bài học hay làm bài tập về nhà sau buổi học.
Mình đoán nhầm, mình tiếp tục đoán nhầm:
Nhầm đối tượng rồi, mình vừa nhìn lên cái điện thoại ở kế bên, người sáp mình không phải như mình đoán, lại lần nữa cái mình đoán, mình nhầm cái mình đoán là thực tế xong mình sợ, vậy giờ phát hiện nó không phải thực tế thì cảm giác sợ không còn.