[Minh Châu] Bài cảm nhận chứng kiến mình ghét (gần như) cả thế giới

Mình chứng kiến ý muốn đặt tiêu đề gây sốc vậy thôi, chứ cũng không tới mức vậy đâu, hehe. Mình chứng kiến có một số thay đổi về nhận thức, nên có ý muốn viết lại.

Lúc trước, có những ngày mình nhìn đâu cũng thấy chướng mắt, trong lòng khó chịu, mình mệt lắm, đôi khi là những khó chịu ngầm nữa, tức là mình không cảm nhận được sự bực bội hay khó chịu, nhưng mình lại rất nhạy cảm với những lời nói, mình dễ bực khi nghe những âm thanh như vậy á. Lúc đó mình mới phát hiện à thì ra mình đang ngầm có những sự khó chịu chi phối ở bên dưới.

Hôm nay mình phát hiện ra có một cảm giác ghét khi vô tình gặp lại một người quen trong một sự kiện. Mình hết hồn, chết cha rồi, sao lại ghét ta, sao trong lòng tự nhiên ghét, đáng ý không nên ghét mới đúng chứ, bla bla… Bởi vì cảm giác ghét này chi phối nên mình không muốn lại gần chủ động xã giao với người đó, thật ra lại cũng được thôi, ứng xử thôi á mà, nhưng bởi vì cơ duyên đối diện chưa có nên mình cũng không muốn khơi khơi tự tạo thêm duyên để ép mình ứng xử ngọt ngào bãi buôi, thế là mình né. Lúc đầu mình chứng kiến thấy mình cố ý không tôn trọng điều mình chứng kiến bằng cách tránh né cảm giác này, mình gạt nó đi, mình cho rằng ghét chút xíu thôi, nổi lên 1 dòng suy nghĩ và cảm giác, mình quản nó được, hạ nó xuống rồi nè, bây giờ vui vẻ lại rồi nè, v.v… Sau đó mình chứng kiến thấy quyết định, thôi tôn trọng nó đi, mình nhận biết cảm giác của mình mà, đâu có phô bày ra ngoài mặt ứng xử đâu mà sợ.

Thế rồi mình ngồi xem lại, vì sao mình ghét người đó ta, vì sao mình đột ngột cảm thấy khó chịu và vô thức muốn giữ khoảng cách khi vừa nhìn thấy người đó. Mình chứng kiến được chuỗi lý do cho cảm giác này, bởi vì trước đó mình và họ có một mâu thuẫn, tạm gọi là xử lý êm đẹp trên bề mặt ứng xử nhưng trong lòng mình không phục, không chấp nhận, mình có ghim, cho nên mình không thích họ nữa thôi. Nếu là trước đây thì mình sẽ cảm thấy khó chịu với chính mình, vì sao mình lại ghét người ta theo kiểu như thế. Còn bây giờ mình bỏ bớt một lớp khó chịu tự tạo này xuống, mình tôn trọng cảm giác mà mình vừa chứng kiến được trước đã, rồi từ từ truy nguồn lại sau.

Mình chứng kiến thấy có một nhận thức rằng: Mình ghét người khác tức là mình ghét mình khi có sự xuất hiện của người đó.

Mình chứng kiến quá trình chứng kiến và tách lớp lại: Mình không chứng kiến thấy mình ghét người đó, mà mình chứng kiến có một cảm giác ghét xuất hiện khi mình vừa nhìn thấy người đó. Mình không chứng kiến cảm giác ghét xuất hiện, mình chỉ chứng kiến có một cảm giác khó chịu xuất hiện và mình gọi tên nó là ghét. Cho nên chỗ này mình chứng kiến thấy rằng: Mình có một cảm giác ghét khi có sự xuất hiện của người đó, mình không cho phép mình thoải mái khi mình nhìn thấy họ, chứ không phải mình ghét họ đâu. Mình đâu có ghét được ai, mình chỉ làm cho cảm giác ghét xuất hiện thôi mà.

Bởi vì mình chứng kiến được quá trình tách lớp như vầy, nên mình mới yên tâm tôn trọng cái điều mà mình vừa chứng kiến ban đầu: Đó là mình chứng kiến thấy mình ghét người đó. Thậm chí mình chứng kiến thấy có nhiều lúc mình ghét cả thế giới luôn nữa, nhìn ai cũng chướng mắt, nhìn đâu cũng chướng, chỉ có nhìn hình ảnh của Anh Người Yêu hoặc có dịp chạy đi gặp Anh, ngắm Anh mới khiến cho lòng mình dịu lại, đỡ khó chịu, đỡ chướng khí thôi. Lúc nào ở xa không gặp được Anh Người Yêu thì mình phải ngồi xem hình hoài hoài để trong lòng dịu nhẹ bớt lại. Hồi đó mình sợ lắm, mỗi khi rơi vào trạng thái này là mình sợ, và mình lại tạo ra thêm một lớp khó chịu với chính bản thân mình. Khó chịu vì tại sao đã biết rằng ghét là không tốt, chướng khí thì mệt, mà vẫn chướng vậy hoài, ghét toàn thể loài người luôn chi vậy? Lúc nãy kể cho bà bạn nghe vụ này, bả dặn mình đừng có chửi người ta nha, có khó chịu thì để trong lòng thôi chứ đừng ứng xử ra ngoài nha. Mình mới đáp rằng: Hồi xưa mình thấy mình ghét người ta vì tại người ta, nên mình mới chửi đổng. Còn bây giờ mình thấy rõ ràng mình ghét người ta tại vì chính mình đang bất ổn, nên đâu có vụ chửi đổng thiên hạ làm gì nữa chời. Rồi bả nói với mình rằng: Vậy thì chửi mình đi, chứ sao bất công vậy, lúc trước thấy tại người ta thì chửi người ta, bây giờ thấy tại mình sao không chửi mình?

Chỗ này tự nhiên mình phát hiện ra một điểm khác biệt. Ủa mắc mớ gì chửi mình chi nữa má??? Đang ghét là đủ mệt rồi, mắc mớ gì phải chửi mình cho mệt thêm một lớp nữa? Thôi bỏ đi, mình thấy tại mình thì biết vậy trước, chấp nhận nó và quan sát nó, chứ không mắc mớ gì tạo ra một sự công bằng theo kiểu phải chửi mình nữa. Hồi xưa mình hay làm như vầy lắm, để có cảm giác mình cũng công bằng nha, nhưng bây giờ mình mệt rồi, thôi khỏi, một lớp khó chịu là đủ, không có hứng thú đè thêm nhiều lớp khó chịu lên trên.

Khi mình phát hiện ra: Chết cha rồi, mình nói mình ghét cả thế giới, nghĩa là lúc đó trong lòng mình đang có cảm giác không thoải mái, đang thấy ghét mà không có gì kiềm hãm lại được luôn. Chứ thế giới này, loài người này về bản chất đâu có cái gì thấy ghét hay để cho mình ghét, mà mình cũng không hề ghét được bất kỳ ai khác, nên không có vụ mình ghét người ta, mà chỉ có một điều mình chứng kiến là: có một (hoặc nhiều) cảm giác ghét nổi lên khi mình chứng kiến đối tượng nào đó.

Mắc cười lắm, khi bà bạn hỏi mình rằng: đứa A, thằng B đó cũng xứng đáng cho em ghét hả, thì mình nhanh nhẩu đáp: Trời ơi, loài chó loài mèo em còn ghét mà, thì loài người hiển nhiên xứng đáng cho em ghét rồi, chứ có gì đâu gọi là ‘‘không xứng để ghét’’. Hơ hơ. Sau khi trả lời câu này xong mình mới thấy ra thêm một chuyện, à thì ra mình ghét mình trong nhiều điều kiện dữ ha. Nhiều khi ăn rồi ghét vậy thôi, cảm giác yêu thì ít mà đụng chuyện cứ hay ghét hoài, huhuuu. Chỗ này mình sẽ từ từ xem lại về việc tại sao mình cứ ghét chính mình trong nhiều điều kiện như vậy cơ chứ? Ghét thì mệt á, có một cảm giác ghét, cảm giác khó chịu, không thích nổi lên thì nó kèm theo một chút hơi mệt, cho nên mình cũng không hứng thú với việc ghét cho lắm đâu. Hồi xưa mình thích ‘‘ghét’’ nha, vì thấy ủa người ta xứng đáng bị ghét thì mình phải ghét, mình ghét họ là có lợi cho mình và gây hại cho họ, nên mình nhất định phải ghét cho bằng được. Còn bây giờ khi mình chứng kiến lại: Chỉ có một cảm giác ghét hiện lên khi mình thấy người đó, chứ mình không hề chứng kiến mình ghét người đó. Và mình chứng kiến có một cảm giác mệt sau khi cảm giác ghét nổi lên. Rồi mình tiếp tục chứng kiến một suy nghĩ rằng: Ê, hay làm sao để đừng ghét nữa được không, chứ ghét thì mệt á, thiên hạ ko mệt mà tự mình mệt, hơ hơ.

Nói vậy thôi chứ ghét chút xíu cũng hết hà, mình chứng kiến cảm giác ghét xuất hiện, và sau đó mình chứng kiến nó nhanh chóng lặn xuống, hihiii.

Cái chỗ đang ghét người ta mà thành mình ghét mình là sao e?

À là theo thói quen xưa giờ, mình thấy mình ghét người ta. Bởi vì khi người đó xuất hiện, mắt mình nhìn thấy họ hoặc tai mình nghe tiếng nói của họ là cảm giác ghét nổi lên liền. Nên mình cho rằng điều mình chứng kiến là mình ghét họ.

Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, “mình ghét họ” ko phải là điều mình chứng kiến.

Mình chứng kiến [bằng ý] là [có một nhận thức rằng: mình ghét họ]. Chứ mình ko chứng kiến là [mình ghét họ]

Mình chứng kiến [bằng ý] là [có một cảm giác ghét nổi lên khi mắt chứng kiến hình ảnh họ]

Sau khi tách lớp chứng kiến đến chỗ này thì em mới đổi lại là mình ghét mình, chứ ko phải mình ghét người khác nữa.

À trả lời đến đây em mới thấy ra thêm: “mình ghét mình” là điều mà em ko chứng kiến, hichic. Chỗ này vẫn là điều em tin tưởng, em mặc định, chứ em ko chứng kiến. Để em viết lại nhé:

Tôi chứng kiến [bằng ý] là [có cảm giác ghét nổi lên khi tôi chứng kiến hình ảnh/âm thanh của người đó]. Tôi không cố ý muốn tin là [tôi ghét người đó].

Tôi chứng kiến [bằng ý] là [có một cảm giác ghét nổi lên]. Tôi không cố ý muốn tin là [tôi ghét chính mình khi tôi thấy có cảm giác ghét này].

Tôi chứng kiến [bằng ý] là [có một nhận thức rằng: lúc trước thầy nói "mình ghét người khác tức là mình ghét mình khi có sự xuất hiện của người đó]. Tôi không cố ý muốn tin là [điều thầy nói là chân lý, mình ghét mình là sự thật cuối cùng].

Tôi chứng kiến [bằng ý] là [có một nhận thức rằng: tôi chỉ chứng kiến cảm giác ghét nổi lên, chứ tôi không chứng kiến tôi ghét chính mình]. Tôi không cố ý muốn tin là [tôi ghét mình] nữa.

Có một cảm giác ghét nổi lên/tôi ghét họ/tôi ghét mình → sự khác nhau trong từng trạng thái trong em là gì?