[Minh Châu] Bài tập lớp chứng kiến ngày 10/12/2023 & Bài cảm nhận chung

5 nhận thức có được từ sự chứng kiến & 5 nhận thức có được không từ sự chứng kiến

  1. Mắt chứng kiến cái máy tính đang hoạt động rất nhanh, mở được nhiều tab cùng lúc mà không bị đơ.
    Mắt không chứng kiến cái máy tính này xịn, cấu hình mạnh.

  2. Tai chứng kiến lời nói, giọng nói của người khác trong cuộc trò chuyện với mình.
    Tai không chứng kiến người đó ghét mình nên mới nói như vậy.

  3. Mũi chứng kiến mùi thơm của nước lau sàn.
    Mũi không chứng kiến đây toàn là mùi hóa chất.

  4. Thân chứng kiến có một cảm giác đau ở khuỷu tay khi mình vô tình duỗi thẳng tay ra.
    Thân không chứng kiến tại vì xách đồ nặng hoặc nằm ngủ sai tư thế nên bị đau tay.

  5. Tai chứng kiến người đó nói không muốn ở bên cạnh mình.
    Tai không chứng kiến người đó muốn bỏ rơi mình suốt cả đời.

Tuần trước mình đi học lại lớp chứng kiến với một tâm thế khác, đó là tâm thế không có mặc định về nội dung học, không có định hướng bản thân cần học cái gì, tìm kiếm những gì, cũng không có những sự chú ý hướng về chương trình… mà thay vào đó là một kiểu thả lỏng bản thân để xuôi theo tất cả những gì đang diễn ra trong suốt buổi học. Mình phải công nhận, khi học với tâm thế này thì lại có những cái rất hay, đó là mình không thấy chán, không thấy nội dung cũ, không có những cảm giác cái này biết rồi mà, cái kia chỉ như thế thôi đó, cũng không có sự tò mò hướng về tìm kiếm thêm những điều mới mẻ.

Tuy nhiên, không tìm nhưng nó vẫn có cái mới xuất hiện một cách tự nhiên, hihi. Lúc mình thấy ủa chỗ này, câu chuyện này, tình huống này, sao lại ra một góc nhìn khác quá ta, có một nhận thức mới toanh vừa xuất hiện nè… mình cũng có một chút vui vui, à hóa ra việc học trong sự không có hoạch định trước từ bản thân mình nó lại thú vị đến như thế. Chẳng hạn như ở câu chuyện quan tòa hỏi nhân chứng về việc có chứng kiến bị cáo giết người không á, lúc mình và các bạn cùng chia sẻ, phân tích, hỏi đáp với nhau, mình mới sực thấy ra một chỗ hết hồn ghê.

Khi nói rằng mình chứng kiến người A giết chết người B, thì mình phải chứng kiến rõ ràng chắc chắn được hành động của người A (ví dụ như đâm vào người B), khiến cho người B tắt thở, chết luôn thật. Còn nếu như mình chỉ chứng kiến người A đâm người B gục xuống, thì vẫn có trường hợp lúc đó người B còn thở thoi thóp, người A bỏ đi, có một người C khác vào đâm thêm cái nữa người B mới chết luôn thì sao. Lúc này người A không phải là hung thủ giết chết người B, mà chỉ là kiểu một tác động, tác nhân khiến cho người B bị thương nặng nên không thể kháng cự lại người C mà thôi. Từ đây mình thấy ra được cái quy trình nhầm lẫn trong kết quả của chứng kiến, đại khái như vầy:

Lúc đầu: Người khác đâm mình → mình chết → mình cho rằng người đó là hung thủ khiến mình chết. Chỗ này tại thời điểm trước đó, mình chứng kiến rõ ràng người ta làm hại mình mà, tại người ta nên mình mới đau khổ, buồn bã, tổn thương. Còn cái lý thuyết người khác chỉ tác động, mình mới là người khiến mình tổn thương á… nó cũng chỉ là điều mình hiểu mà thôi, chứ mình không trực thấy, mình chưa chứng kiến nó.

Sau đó mình nhìn lại: Người khác đâm mình → mình đau thôi, hoặc chảy máu nhưng không bao giờ chết được → mình tự đâm mình mạnh hơn, chí mạng hơn → mình chết. Chỗ này mình chứng kiến rõ ràng đã có sự can thiệp, nhúng tay của mình vào tất cả mọi sự tác động từ các kích thích bên ngoài, cho nên đổ thừa tại người khác cũng không được nữa. Kết quả của việc chứng kiến đã thay đổi, mình ko còn chứng kiến thấy người khác là hung thủ nữa, mình chợt thấy họ chỉ là tác nhân, họ vẫn có gây hại cho mình nhưng không khiến mình chết được. Còn trường hợp mình chết là do chính mình gây ra điều đó, hung thủ là mình mới đúng, rõ ràng rành rành như vậy, hung thủ không bao giờ là người khác.
(Từ “chết” ở đây mình đại diện cho một kết quả xấu nhất có thể xảy ra trong mỗi tình huống, ví dụ như: cảm giác buồn, tức giận, khó chịu, đau khổ v.v… chứ nó không phải là “chết” theo nghĩa gốc).

À! Hóa ra trước giờ mình buồn nhiều là do mình hung thủ, chứ không phải tại ai khác khiến mình buồn nhiều đâu. Mình đâm mình mới đau, sâu, rộng, mình biết rõ tử huyệt của mình, mình biết rất nhiều thứ về mình, nên nếu như muốn làm hại, làm đau, làm khổ bản thân thì mình là người làm điều đó chính xác nhất mới đúng, chứ không phải là bất cứ ai khác. Thấy ra chỗ này giúp cho mình ngừng việc đổ thừa lại, mà thật ra trước giờ không phải mình cố chấp đổ thừa, chẳng qua là mình không thấy rõ được điều này thôi. Nhận thức lúc trước của mình là mình chứng kiến người ta khiến mình buồn nhiều, người ta gây ra đau khổ cho mình mà, tại người ta nên mình mới tổn thương chứ nếu không có họ, hoặc họ không nói với mình câu đó, họ không phản ứng với mình như vậy, thì mắc mớ gì mình tổn thương làm chi. Cho nên lúc trước mình cho rằng kết quả của chứng kiến việc mình tổn thương là từ người khác gây ra cho mình á, chứ nếu không có họ thì đời mình đã khỏe hơn nhiều rồi.

Còn bây giờ khi kết quả của việc chứng kiến này thay đổi, mình thấy: ủa, đâu phải, rõ ràng người ta không làm mình tổn thương, tự mình làm mới đúng, người ta tác động thôi, bắt quá người ta có “đâm” mình thì cũng chảy máu chút chút, chứ không bao giờ có bất kỳ người nào đủ sức “đâm” mình “chết”. Nếu mình “chết” vì bị “đâm” á, là do tự mình đâm vào tim mình một nhát thật mạnh thật sâu, sau khi mình thấy người khác lấy dao đâm vào tay của mình một cái chảy máu, chỉ vậy thôi á. Cho nên từ sự thay đổi kết quả của chứng kiến này mình mới thấy ra một điểm mới, và điều này hoàn toàn không hề nằm trong kế hoạch học tập của mình, ko phải mục tiêu mà mình muốn tìm kiếm khi đi học buổi này á. Bởi vậy mới nói… tự nhiên thả lỏng ra học vậy thôi thì phát hiện ra chỗ này, hihi, mà nó gọi là thấy ra luôn á chứ không phải là lý thuyết suông mà mình thu nạp rồi hiểu và ráng bắt chước theo nữa.

Buổi học hôm đó giúp cho mình có một sự ý thức lại, lúc trước mình đã xem thường việc chứng kiến bằng mắt-tai-mũi-lưỡi-thân, mình chỉ chăm chăm chú trọng vào chứng kiến ý, vì mình cho rằng chứng kiến công cụ ý mới là sang, mới giỏi, như vậy mới gọi là sâu sắc xịn sò, nhận ra sâu thế này thế kia, chứ còn mấy cái chứng kiến hình ảnh bằng mắt, chứng kiến âm thanh bằng tai, sao nó bình thường hiển nhiên quá. Đợt học lần 1 của mình ở trong tâm thế này, nên sau đó mình nhận thấy rằng, cho dù mình có những phát hiện mà tự mình đánh giá là xịn á, rồi sau đó mình cũng không hưởng được bao nhiêu lợi ích từ nó. Việc của mình lúc đó chỉ là tìm kiếm cái mới, phát hiện ra, trình bày lên, đón nhận những lời khen, vậy là xong, kết thúc buổi học thì tụi nó chỉ còn là những kỷ niệm đẹp để nhớ về, giống như các bài học thuộc lòng hồi xưa á, ai hỏi thì đáp được rành rọt lắm, chứ còn gọi là sống luôn với nó thì… chẳng sống được cái gì đâu. Cho nên trong buổi đi học lại lần này, mình đã phát hiện ra cái chỗ lúc trước mình xem thường công cụ mắt và tai trong chứng kiến rồi, huhuu. Mình chợt thấy tụi nó quan trọng ghê á, cực kỳ quan trọng, đúng kiểu tụi nó là nền tảng để mình phân biệt ra được đâu là kết quả từ chứng kiến, mình dùng công cụ nào để chứng kiến đối tượng nào, còn đâu là kết quả của dự đoán và tưởng tượng. Mình thấy việc làm kỹ, làm rõ lại quá trình chứng kiến bằng mắt và bằng tai có ý nghĩa to lớn ghê. Nó có thể giúp cho mình dừng bớt những sự nhầm lẫn trong cuộc sống mỗi ngày, nó giúp cho mình dần quen được việc phân tách ra đâu là điều mình thật sự chứng kiến, còn đâu là điều mà mình không hề chứng kiến.

Chẳng hạn như khi mình buồn, trong lúc buồn đó thì mình biết rằng về nguyên tắc là do mình không phân biệt được điều mình chứng kiến và những thứ ảo tưởng rồi nè. Nhưng nguyên tắc hiểu là như thế, còn thực tế đối với mình lúc đó, mình thấy ủa rõ ràng mình chứng kiến vậy mà ta, mình có chứng kiến chứ, mình chứng kiến người ta đối với mình abc như vầy thì mình mới buồn, chứ nếu như mình thấy nó là do mình ảo tưởng á, hoặc tưởng tượng, dự đoán, thì cũng không có gì buồn bã lắm đâu. Vấn đề ở chỗ, lúc mình buồn đó, mình cũng học chứng kiến rồi, nhưng mình vẫn bị nhầm lẫn giữa các kết quả, huhu. À chỗ này mình thấy ra một điều, khi mình bị nhầm lẫn thì chắc chắn mình ko biết mình nhầm lẫn, vì nếu biết thì hết nhầm lẫn mất tiu rồi á. Vậy rõ ràng là mình có nhầm lẫn hẳn hoi giữa kết quả nào do sự chứng kiến mang lại, và các kết quả từ dự đoán, tưởng tượng, hichic.

Chỗ này mình thấy vai trò quan trọng của việc học chứng kiến lần này, đó là làm sao để phân biệt được đúng chính xác kết quả nào của công cụ nào, không có nhầm tới nhầm lui, mà trước mắt có những thứ tưởng chừng đơn giản nhưng lại chẳng đơn giản lắm đâu á, đó chính là chứng kiến bằng tai và bằng mắt. Mình chợt thấy một xu hướng nhầm lẫn chạy rẹt rẹt, cái điều mà mình dự đoán hay tưởng tượng, mình lại thấy đó là điều mình chứng kiến luôn, vậy mới đau. Trời đất ơi! Cho nên mình thấy việc học lại chứng kiến lần này là hết sức cần thiết, mình đi lại những bước đầu tiên để sống được với nó, tức là mình làm sao sống được trong cái chỗ làm rõ ra, phân biệt được rạch ròi kết quả của các công cụ: chứng kiến, dự đoán, tưởng tượng á. Chứ khoan hả nghĩ tới những thứ cao siêu, huhu, vì đu lên cao mà vô thực tế rớt bụp bụp, tới mức rớt nước mắt luôn kiềm lại cũng phải bày đủ trò vất vả thì… đúng là cần học kỹ lại chứng kiến từ những bước đầu tiên rồi cơ.

À mình thấy mình có một sự nhầm lẫn nữa, giống như mình học chứng kiến bằng công cụ tưởng tượng luôn vậy. Tức là mình có một cái hiểu rằng: Khi học chứng kiến ở mức độ vip pro thì đẩy hết mọi thứ về Mo luôn, tức là đẩy hẳn thuần túy về chứng kiến hình ảnh, âm thanh, ko có hiểu nhầm gì hết, lúc này sẽ ko có cảm xúc tiêu cực, ko buồn ko khổ. Cho nên tối nay khi anh Quý hỏi rằng: học như vậy là mình giống như cái ly luôn hả, trơ ra, khô như gạch đá luôn hả, thì mình hơi ngỡ ngàng á chứ. Ủa không phải học chứng kiến là để cuối cùng đẩy hết mọi thứ về chỗ chứng kiến thuần túy sao? Nếu như tách lớp tất cả mọi thứ trên đời này, thì cái gì mà chẳng đưa hết về thuần hình ảnh, âm thanh, vô nghĩa, đâu có cái gì có nghĩa nữa. Chỗ này lúc trước mình thấy bên trong mình có một sự mâu thuẫn, tức là mình cho rằng nếu đẩy hết về Mo thì mình mới ko buồn, còn bây giờ mình chưa đẩy hết về Mo được, mình cứ mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tai nghe âm thanh thế kia, rồi giao tiếp ứng xử, trò chuyện, nhìn này nhìn nọ… thì đủ thứ cảm xúc nó hiện ra lung chung, chạy loạn xạ kéo lại ko kịp.

Lúc anh Quý hỏi lại tình huống thấy chồng mình chở một cô gái khác vào khách sạn, nếu ko đưa ra kết quả: mình chứng kiến chồng mình ngoại tình, thì tại sao lại buồn? Lúc đó mình cũng chưa hiểu tại sao nha, vì mình thấy ủa mình chứng kiến hình ảnh thôi mà, nhưng trong lòng cứ buồn đó thôi. Hóa ra có một lớp lừa dối bản thân ở chỗ này mà mình ko biết, mình đã chạy rẹt rẹt qua cái chỗ chứng kiến chồng mình ngoại tình luôn rồi, nhưng mình cứ nghĩ là mình chỉ chứng kiến hình ảnh, hơ hơ. Bởi vì sau khi có thêm thông tin là chồng chở 1 cô gái khác vào khách sạn, cô gái đó là con giám đốc, lên lấy đồ v.v… ừ thì sau khi có thêm các dữ kiện này thì chẳng có khỉ gì để buồn luôn á, đâu có buồn bã gì. Ồ hóa ra vậy là ngay từ lúc chứng kiến chồng mình chở cô gái khác vào khách sạn, nó đã nhanh chóng chạy cái vù qua chỗ chứng kiến chồng mình ngoại tình luôn rồi, và lại còn đè thêm một lớp lừa dối bản thân rằng mình không hề chứng kiến ngoại tình đâu nha, ai lại như thế, học rồi mà lại chứng kiến như thế, bla bla… Haizzz. Từ đây mình mới phát hiện thêm cái vụ lừa dối bản thân trong việc nhận kết quả từ chứng kiến nữa, trời ạ, mình cho rằng mình chứng kiến tới lớp này thôi, nhưng thực tế là mình ra một kết quả chứng kiến khác, từ kết quả này mới phát sinh cảm xúc buồn.

Chỗ này khiến cho mình chợt thấy: ủa, đâu cần phải đẩy hết mọi thứ về Mo theo kiểu chứng kiến thuần hình ảnh, âm thanh vô nghĩa chi ta. Trong cuộc sống bình thường á, mình chứng kiến một cách thông thường được mà, chứng kiến hình ảnh người mình yêu chụp hình chung với một cô gái khác, người mình yêu đi chung với cô gái khác, người mình yêu từng nói với mình những câu như vậy… Và mình không cho rằng những kết quả sau khi đổi qua công cụ dự đoán, tưởng tượng là điều mình chứng kiến nữa á, ồ như vậy thì cuộc sống sẽ khỏe khoắn hơn, nhẹ nhàng hơn, mình không có bị buồn bị khóc nữa, hơ hơ. Hồi trước mình chỉ thấy có 2 thái cực: hoặc là đẩy hết mọi thứ chứng kiến về Mo, chỉ toàn là vô nghĩa, thì mới ko buồn. Còn nếu không đẩy được về đây thì thế nào cũng có ngày dính chuyện này chuyện nọ, lên bờ xuống ruộng, chết xuống chết lên. Bởi vì lúc trước mình ko hề xem trọng những lớp ở giữa. Ví dụ như: mình chỉ xem trọng 2 kết quả là: chứng kiến chồng mình ngoại tình - hoặc - chứng kiến hình ảnh, màu sắc vô nghĩa (ko hề có chồng mình, ko có cô gái khác, ko có chở vô khách sạn, ko có gì cả). Lúc đó mình cho rằng mình chưa đẩy hẳn được về cái chỗ chứng kiến đối tượng vô nghĩa, nên mình đành phải chấp nhận cái chứng kiến ảo tưởng là chồng ngoại tình, rồi chấp nhận và cam chịu cái đống cảm xúc tiêu cực thôi, chứ ai biết làm sao bây giờ, chỉ biết ngồi trách móc rằng tại level mình thấp, mình còn là người bình thường, mình quá phàm phu, mình ko có level cao siêu để mà chứng kiến thuần hình ảnh âm thanh thôi đâu, cho nên mình buồn lắm á. Bây giờ nhìn lại mình mới chợt thấy rõ, ủa những cái tách lớp ở giữa, nó vẫn có ý nghĩa của tụi nó mà, sao mình xem thường nó chi vậy trời ơi???

Giữa các lớp dù xét về bản chất vẫn là ảo tưởng nha, nhưng cái lớp: thấy chồng ngoại tình → nó sai hẳn, xa hơn so với cái lớp: thấy chồng chở cô gái khác vào khách sạn → rồi nó vẫn còn xa hơn cái lớp: thấy một người giống chồng mình chở cô gái khác vào khách sạn. Ừ ha… lúc trước mình cứ ở trong 2 thái cực hoặc là ảo tưởng hẳn, hoặc là đẩy về chứng kiến mọi thứ vô nghĩa hẳn, chứ những lớp ở giữa giữa mình ko chịu, ko chấp nhận, thấy nó chẳng có ý nghĩa gì. Đây là chỗ khiến cho mình lên bờ xuống ruộng nè, huhuuu. Bây giờ mình tạm thời lùi về chứng kiến hình ảnh, âm thanh đơn thuần trước, dẹp bớt mớ nhầm lẫn giữa các công cụ đã, để cho bớt nổi lên các cảm xúc tiêu cực. Còn cái việc đẩy mọi thứ về Mo, về chứng kiến thuần vô nghĩa… thì khi nào vô bài tập thực hành, vô phòng tập, thầy kêu làm thì làm, chứ bình thường đang sống, giao tiếp, ứng xử ầm ầm mà đẩy hết về chứng kiến vô nghĩa rồi chơi với ai nữa cơ. Chỗ này mình thấy ra 1 cái sai ở bản thân, đó là khi đẩy ko được thì mình ở hẳn trong thái cực ảo tưởng, dẫu biết mình đang ảo tưởng nhưng không biết đường nào để thoát ra. Hichic… Có một chút cảm giác… tội nghiệp mình ghê, tội nghiệp cho cái sự ngu của mình. Òa òa! Mỗi lần bị buồn, bị khóc, bị đau lòng, bị tổn thương á… cũng mệt lắm chứ bộ vui vẻ gì đâu. Cho nên ra được thì ra chứ vướn trong cái mớ hỗn độn đó đối với mình chẳng vui vẻ gì hết, cực chẳng đã lỡ rớt vô rồi, ra ko được, lúc đó nhầm lẫn bà nó rồi, rõ ràng thật sự đối với mình thì điều mình chứng kiến là sự thật mà, cho nên lúc đó đã nhầm lẫn kết quả của chứng kiến rồi, thấy nó thật quá trời thật, biểu hết buồn kiểu gì cũng ráng hết không nổi. Thiệt là… tội nghiệp ghê!