Quá trình thay đổi bản thân P2 - 11062023

  • Giai đoạn 5: Ứng dụng đưa sự tự do vào trong cuộc sống

  • Trải nghiệm về Thường Chiếu

  • Trải nghiệm đi sự kiện, khu trải nghiệm pha chế

  • Phát hiện vòi nước bị rỉ pentair & bình chứa nước (máy pentair RO)

—------—--------

Trải nghiệm về lại Thiền Viện 24052023

Hôm nay, có nhân duyên mình lại về Thiền Viện dẫn gia đình phật tử chị Thanh về đảnh lễ Sư Ông & Sư Phụ Thường Chiếu. Trong thời gian về mình có 5 trải nghiệm, nhìn lại thấy cũng thú vị và rất lạ bên trong con người của mình nó ứng ra hành vi và lời nói của mình ngay lúc ấy luôn, nên ngồi viết lại:

Trải nghiệm thứ 1: Trả lời Sư phụ

Trải nghiệm thứ 2: Gặp cô Hoài

Trải nghiệm thứ 3: Gặp Thầy Phó và xin ngưng vào lễ Sư Ông

Trải nghiệm thứ 4: Gặp anh Cường bác sĩ làm răng

Trải nghiệm thứ 5: Gặp cô Hiền và nói trả Hiền Tâm lại

—------------------

Trải nghiệm thứ 1: Trả lời Sư phụ

Mình và gia đình chị Thanh vào đảnh lễ Sư phụ xong thì con trai chị Thanh, chắp tay quỳ nhưng hơi ở xa và em có hỏi Sư phụ là: “pháp danh của Thầy là gì?” Nhưng nói nhỏ quá sư phụ không nghe, nên quay sang hỏi mình:

  • “Chí Thủ, em đó hỏi gì vậy?”
  • Mình trả lời luôn: “dạ em hỏi pháp danh của sư phụ là gì ạ?” Làm mọi người ai cũng mắc cười luôn hiii
  • Bé xin chụp hình lưu lại với Sư phụ. Sư phụ gọi Thị giả lấy áo choàng chụp hình. Mình nói: để con lấy cho ạ & mặc vào cho Thầy luôn.

Cảm nhận trải nghiệm:

Từ sự trải nghiệm tự do hôm trước, lần này về mình muốn rà lại chỗ gần Sư phụ nói chuyện và tiếp xúc có khác gì không. Có được tự do, thoải mái khi nói chuyện không và lần này đúng là thoải mái tự do thật. Mình cũng không phải e dè hay thu mình lại khi gần Thầy, mà cảm nhận sự ấm áp, sự yêu thương từ bên trong con người của mình. Không phải từ Sư phụ giành cho mình như bao lần trước đây mình nghĩ vậy nhưng nay sự ấm áp ấy, sự yêu thương ấy mình cảm nhận nơi mình, nơi tâm hồn và trái tim của chính mình. Không phải Sư phụ giành cho mình & cũng không phải ai ban tặng hay cho mình hết. Mà chính mình đã ban tặng cho mình, chính mình cho phép nó được dâng lên, được tuôn trào, được trở về là chính nó. Nó không phải được tạo ra từ bây giờ mà là dâng trào lên từ bây giờ, qua sự tháo gỡ của niềm tin giới hạn gọi là chặn lại nó không được tuôn ra. Khi niềm tin giới hạn tháo gỡ đi, lập tức nó như được mở nắp, được gỡ tảng đá chắn lại mà tuôn trào ra vậy. Nên khi mình tiếp xúc lại với Thầy lần này, cảm nhận một sự tự nhiên hơn, thoải mái hơn, mình được là chính mình hơn không phải suy xét hay xét đoán ánh mắt, ánh nhìn của Thầy về mình mà thay vào đó là con người của mình, là chính mình và nó được tự do hơn và bộc lộ là chính nó. Trước, trong & sau khi xá Thầy lui ra nó là một sự trải nghiệm, cảm nhận về sự tự do được xuyên suốt là một mạch vậy, dòng suối mát ấm áp ấy cứ trôi và trôi qua với sự tiếp xúc của buổi đảnh lễ Thầy và vài câu thoại.

Trải nghiệm thứ 2: Gặp cô Hoài

Sau khi xá Thầy lui ra, mình thấy cô Hoài đem đồ ăn tới thất Sư phụ. Thấy vậy, mình bèn đi lại liền & hỏi:

“Nay cô đem đồ ăn cho Sư phụ hả?”

Cô nói : uhm! Bảo về hồi nào vậy?

Mình: con về sáng nay dẫn phật tử đà lạt vào đảnh lễ Sư Ông & Sư phụ.

Cô nói: à vậy hả, thôi cô đưa đồ ăn Sư phụ và dẫn 1 Phật tử vào Sư Phụ chút!

Mình: da, vậy cô vào nha, con dẫn mọi người qua Thầy Phó chút!

Cảm nhận trải nghiệm:

Vừa gặp Cô là mình đi lại liền và hỏi thăm liền, nó như liền một mạch được từ bên trong của mình vậy. Nó không phải đắn đo, suy nghĩ hay chựng lại với kí ức dè chừng, đánh giá hay phán xét mà chỉ là thấy Cô rồi muốn lại hỏi thăm & chào cô ngay lúc ấy thôi. Nó như là y muốn trong đầu, rồi ra hành động và lời nói nó thẳng đi luôn một mạch vậy. Không giống con người mình như trước đây ngại hay lo sợ gì ấy mà cứ sấn tới vậy. Có gì đó rất tự nhiên và cởi mở lòng mình với chính mình, và với bao gánh nặng được đặt xuống vậy. Gặp Cô cũng thoải mái hơn, tự nhiên hơn, cởi mở hơn và hỏi thăm cũng dễ dàng hơn nữa! Cũng không phải đòi hỏi Cô thế này hay thế nọ này kia như trước đây.

Trải nghiệm thứ 3: Gặp Thầy Phó và xin ngưng vào lễ Sư Ông

Mình dẫn gia đình Chị Thanh vào lễ Thầy Phó. Trong lúc, Thầy Phó đang hướng dẫn bé con của Chị Thanh tu tập, mình nhìn đồng hồ còn 5 phút nữa phải vào đảnh lễ Sư Ông rồi, vì ở Thiền Viện có giờ vào lễ Sư Ông có 15 phút từ 10h45 - 11h à, nên đã tới giờ rồi mà mình biết Thầy Phó mà nói chuyện là xuyên suốt luôn trừ khi có việc gì chen vào hay tới giờ gì ấy. Vừa xem đồng hồ xong là mình xin phép Thầy Phó luôn, đã tới giờ vào Sư ông cho con xin phép dẫn gia đình vào lễ Sư Ông ạ! Thầy nói: vậy đi nhanh nhanh để trễ hiii.

Cảm nhận trải nghiệm:

Vừa nghĩ muốn xin phép là mình lại xin luôn và trình bày sự việc rồi đi. Mình cảm nhận nó vẫn là ra thẳng ý muốn và đi lại nói với Thầy. Trước đi, có khi ngựng lại vài nhịp và đắn đo, suy xét gì nữa ấy, khổ ghê chưa, vậy thì khoẻ hơn nè & thảnh thơi hơn nữa chứ! Trong lòng nó cứ nhẹ thế nào sao ấy!

Trải nghiệm thứ 4: Gặp anh Cường bác sĩ làm răng

Sau khi qua lễ Sư Ông xong thì ghé nhà ăn Phật tử dùng cơm trưa. Lúc vào ngồi đang ăn, mình nhìn qua 1 bên thấy rất giống Anh Cường Bác sĩ đã từng làm răng cho mình & các Chú tiểu ở Thiền viện từ hồi mình quản lí các Tiểu tới năm mình rời khỏi Thiền viện. Mình thấy vậy, liền qua dịn vai có phải Anh Cường không nè! Anh nhìn lên thấy mình rồi giật mình, có phải Thầy Chí Thủ không? Chí Thủ nè hiii!

Anh cười nói, nãy con nhìn thấy giống Thầy lắm, mà ngờ ngợ không dám lại hỏi sợ nhầm.

Mình buộc miệng cừoi nói, nãy Chí Thủ cũng thấy Anh ngờ ngợ không biết có phải không nhưng cứ qua hỏi xem, biết đâu là Anh Cường còn không phải thì là nhầm thôi à hiii (cười sảng khoái). Thế là ngồi nói chuyện tám đủ chuyện và giờ anh dẫn 1 đoàn bác sĩ & phật tử cứ

hàng tháng ra làm răng cho Thiền viện đều đặn như mọi lần mình ở trước đây!

Cảm nhận trải nghiệm:

Mình thấy ngờ ngợ ấy có thể nhầm nhưng rồi cứ đi lại, nhầm cũng chả sao, đúng là có thêm cơ hội cho mình và mối quan hệ ấy còn có thêm nhiều cơ hội khác tới nữa. Lúc đó khựng lại luôn thì tự giới hạn mình lại rồi nhưng nó đi luôn và thông chỗ ấy. Nó tự nhiên lạ thật và rất tự nhiên, ngôn ngữ của mình nó cũng khác nữa, buộc miệng cứ nói ra : “à không phải thì nhầm thôi”. Thì nó đúng là như vậy mà, nó là hiển nhiên, là như vậy & có gì là lạ đâu ta.

Trải nghiệm thứ 5: Gặp cô Hiền và nói trả Hiền Tâm lại

Vợ chồng mình cùng với gia đình chị Thanh xuống thăm Trường Thiền, thì có ghé ngang qua khu Thất sinh hoạt chung của mấy sư cô nấu ăn có đám cúng ở Thiền Viện. Hiền tâm trước đây là đệ tử của Sư cô & sau này ra 1 thởi gian mới lập gia đình với mình. Lại xá Sư Cô chào về sau khi hỏi thăm xong , thì Sư cô có nói trả Hiền tâm lại cho sư cô không thì bé con lớn lên gửi lại Sư cô hiii

Khi vừa ra khỏi cổng, mình có suy nghĩ nếu trả Hiền tâm lại như xưa làm gì được nữa, dù có được nữa thì cũng là con người bây giờ đã khác đúng hơn nữa là 1 con người khác trước đây rồi. Muốn trả như con người trước cũng không được & không thể được rồi, còn giờ mà trả là con người khác thì sao lại là trả mà cho đúng được.

Cảm nhận trải nghiệm:

Mình về cứ suy nghĩ tiếp vậy người mình quen là Hiền tâm lúc ấy mà, cưới về sau 1 khoảng thời gian là người khác mà ta, đâu phải hiền tâm lúc ấy đâu. Cưới xong cũng đã khác thay đổi liên tục rồi mà ta. Rồi tới bây giờ có 2 con lại khác nữa mà. Đã trải qua biết bao là con người khác và rất khác nhau nữa. Rồi chính mình cũng đã khác và rất nhau nữa mà, có phải là một đâu. Nếu nói trả con người ấy, làm gì mà trả được đâu. Sao lại có nhận thức là có thể trả được. Như nói 2 con gái của mình, con nào là của mình đây, vì giờ là đã trả trải qua biết bao là con của mình. Mình nào mà có con đây? cái gọi là con là gì vậy? Cái gọi là trả cho sư cô là trả cái gì đây? Có thể trả được không? Nói trả là trả gì đây?

—------------------------------------------

Trải nghiệm đi sự kiện, khu trải nghiệm pha chế

Từ ngày mở tự do ấy, những công việc mà mình làm trước đây bắt đầu nó cũng có sự thay đổi dần lạ lắm. Đầu tiên là mình thấy công việc đi sự kiện của mình cũng nhiều lần nhưng nó chưa hiệu quả lắm nên mình muốn làm sao cho có hiệu quả hơn

nên mình nghỉ tới chuyện hay là làm sao cho khách hàng trải nghiệm tới gian hàng mình nhiều hơn & có cơ hội họ được trải nghiệm nước từ trường trong pha chế caphe, các loại trà sấy hay thảo dược gì ấy thì mình làm thử xem. Thế là có lần trước khi đi sự kiện ở Bình Phú, Quận 6, mình lấy ra pha chế caphe, nếm thử từng chút vị cảm nhận của nước nguyên khoáng rồi nước từ trường để pha nó, cảm nhận vị khác nhau trên lưỡi của mình. Nước nguyên khoáng pah caphe nó có vẻ hơi gắt ở cổ nhưng nước từ trường có vẻ dịu, thanh nhẹ ở cổ hơn, nó không giống gắt như bên không có từ trường. Còn tới trà thảo dược thì bên nước nguyên khoáng nó nhạt, nhợt nhưng bên có từ trường thì có vẻ ngọt hơn, tất cả đều ngâm pha tươi hết và sử dụng tại chỗ liền. Đó là cảm nhận của mình tới khách hàng tới tải nghiệm họ cũng có cảm nhận ngay tại chỗ ở sự khác nhau của 2 loại nước pha chế ấy. Thời điểm ấy mình chỉ có nghĩ không biết nó thế nào pha chế ra cáo sự khác nhau hay không, thì mình chỉ muốn làm và thế đi làm nghiên cứu tìm hiểu thôi, để làm sao khách hàng có gì trải nghiệm rõ hơn trên cảm nhận của họ không chứ mắt mà nhìn thấy tinh thể lục giác thì chưa có tiền đầu tư nổi máy để chụp tinh thể này rồi! Mình thấy ở cái nghĩ trước đây mình có thể sẽ ngừng lại hay hạn chế để làm tìm hiểu nó nhưng sau sự mở tự do ấy cái mịnh nghĩ vậy và tìm hiểu làm xem thế nào, có thể sẽ còn nhiều sự trải nghiệm và pha chế rõ hơn nữa mà mình sẽ nghiên cứu tìm hiểu tiếp.

—------------------------------------------

Trải nghiệm từ câu chuyện bình chứa nước thuỷ tinh & máy Pentair RO

phát hiện vòi nước bị rỉ từ bình chứa nước thuỷ tinh chứ không phải pentair & bình chứa nước (máy pentair RO)

Một buổi sáng vào công ty làm việc như thường lệ thì gặp Gia có nói: Anh Bảo oi, anh xem cái bình chứa nước của máy pentair RO nó bị rỉ ra hay sao ấy đọng lại 1 vũng nước trên bàn, chị Đăng có nói em vậy ấy. Mình nghe xong, nói à, để Anh xem sao. Mình thấy lạ là cái cũng nước nằm trên cái bàn phía trên cao hơn 1 chút, còn cái máy pentair RO thì nằm phía bên dưới cái dưới cái bàn theo hướng hơi nghiêng của cái bàn thì không thể nào có thẻ rỉ nước chảy ngược đọng nước lại nước. Mình thấy trên đó có cái bình thuỷ tinh cũng có đựng nước nữa, lẽ nào là cái vòi bị rỉ không ta? Và đúng vậy lại xem thì cái vòi bị rỉ và nước chảy từ vòi bị rỉ đó xuống bàn đọng lại thành vũng nước bên dưới. Thế là nhìn thấy rõ ràng hết từ chỗ bị rỉ và chảy xuống từ đâu, mình cầm hẳn cái bình thuỷ tinh lên và à đúng rồi là vậy. Nhưng vì nước rỉ rất ít nên giọt nước len lõi theo thành bình và chảy xuống bàn mà thôi.

Sau đó, nhìn lại đoạn vừa qua khi nghe câu chuyện từ đầu ấy, thì lúc ấy bên trong mình là: à bị rỉ nước thấy rồi & xem trên cái máy RO bị rỉ nước và thấy có 1 vũng nước đọng trên bàn. Nhưng nhìn vào mình thấy hơi vô lý vì cái máy ở phía dưới vũng nước nó hơi nghiêng 1 chút không nhiều lắm. Nên cứ nhìn lên thấy cái bình thuỷ tinh và cứ thế mà xem xét tiếp thế nào rồi lần ra chỗ bị rỉ.

Mình cảm nhận bên trong nó như là thả ra tự do ấy, cái nhìn của mình cũng khác nữa nó nhìn trên sự việc đó đang diễn ra thế nào và mình đi tìm nguyên nhân & giải quyết nó. Nó hạn chế được nhiều sự đóng khung, sự trói buôc trước đây lắm, có cái nhìn thông thoáng hơn, nó như được cởi nhẹ trong lòng sự trói lại ý nhìn nhận của mình vậy ấy

—------------------------------------------

  • Giai đoạn 6: Nhìn xem lại các dấu hiệu của sự tự do

Sau đó, mình nhìn lại thấy có những dấu hiệu của sự tự do trong mình nó là:

Sự giải phóng, sự giải phóng của tâm hồn, giải phóng của sự chèn ép bản thân mình. Việc đón nhận sự việc tới nó cũng nhẹ nhàng hơn với mình, việc lắng nghe tiếp thu nó cũng khác hơn trước đây với mình. Trước đây, có cái giữ bảo vệ mình ghê lắm, giờ nhìn lại mới thấy cái bảo vệ, cái giữ đó là gì. Cho là nhận thức mình đúng, mà nhận thức đúng thật sự có cần phải đi bảo vệ làm gì đâu, vậy mà lúc đó lại đi bảo vệ mới chứ, cứ khăng khăng đi bảo vệ mới chịu, thua mình luôn. Rồi lắng nghe mong muốn bản thân tới nhu cầu thật sự của bản thân nó dần dần rõ ràng hơn với mình vậy ấy. Mọi viêc do mình lựa chọn….

2 Lượt thích

Bữa giờ mình cũng đi tìm cái này, thì ra mình chặn sự happy của mình lại, là bằng nhận thức, chứ ko phải là bằng hành động.

Nghĩa là, trước đây mình có 1 suy nghĩ là, có một chương trình cứ chạy tự động rằng, khi mình thấy mình ko đạt chuẩn, mình sẽ trừng phạt mình. Trừng phạt mình bằng cách thu lại hết các cảm xúc tích cực, tình yêu thương, niềm vui.

Mình muốn quan sát xem mình đã chặn mình như thế nào để tháo gỡ. Nhìn hoài ko thấy gì cả, giờ mình vỡ lẽ ra, mình ko thấy vì mình đang tập trung vào hành vi (hành vi chặn), chứ ko tập trung vào nhận thức.

Do vậy, khi đọc câu này, mình đã nghĩ là để tháo gỡ một nút thắt, chính là tháo gỡ nhận thức đang ràng buộc mình.