Sao mỗi lần học thì thấy mình "ngon" hơn, mà hay bỏ học quá dị?

Mình cũng ko biết nữa. Rõ ràng mỗi lần đi học lại vô tình xử lý xong 1 vấn đề bức bối, bức bách nào đó mà dằn co khó chịu bữa giờ ko giải quyết được. Có khi là vô tình đào cái cũ hồi xưa lên xử lý, có lúc lại vô tình nhìn thấy 1 giải pháp khác cho cục tức hiện tại.

Kết quả là: Bớt hành hạ bản thân lại, bớt tức giận, nổi điên, tự trách mình, thù hận, chửi bới người khác, bớt đánh đập tã tơi cái tinh thần và thể xác của mình lại. Rồi mình lóe sáng 1 cách làm mới, bình đẳng với người ta, đưa ra thỏa thuận, đề xuất và nhu cầu của mình 1 cách rạch ròi chứ ko nhờ vả xin xỏ. Lời lẽ văn phong dứt khoát có lực nhưng ko phải kiểu chửi đổng hay khóc than.

Mình phát hiện ra 1 việc cực kỳ quan trọng: MÁ ƠI! UỔNG CÔNG HÀNH HẠ TINH THẦN MẤY THÁNG NAY! Bà mịa nó ra đây. Uổng thiệt chứ, mấy tháng vừa rồi tự hành hạ mình hay vui vẻ thư giản chơi chơi, thì cũng tới bây giờ mới đòi nợ được. Mé quê ghê chứ, vậy cái công sức mình hành hạ bản thân, ko có xài được vô đâu hết trơn. Trời ơi là trời!!! Nó uổng mà nó mệt!!! Trời ơi!!!

Mình phát hiện ra, mỗi lần mình đi học là đúng kiểu mì ăn liền nha, xài được liền, ứng dụng liền, bừng sáng liền, áp dụng liền, xử lý gọn nhẹ mớ bòng bong trước mắt. Cơ mà á… sao mình hay bỏ học quá dị? Hichicc. Hay là cứ thấy mình ngon rồi, sáng rồi nên bỏ học nhảy ra đời chơi?! Tới lúc tã tơi tan nát ko còn manh giáp, tự quay lại cái chỗ ngon lành ko được nữa thì lê lếch thân tàn đi học lại, huhuuu.

Nhưng mà lúc thấy mình ngon rồi thì nó sướng, nên ko muốn chịu cực để luyện công phu nữa. Tới lúc hết sướng, đến đoạn khổ quá chịu ko nổi nữa, thì làm gì cũng làm, miễn sao cho hết cái khổ sở khó chịu đó thôi. Hời ơi!!!

Ko lẽ cứ đào khổ lên hoài, bi kịch thê thảm hoài mới học hành tới nơi tới chốn được sao? Chứ sướng quá là ham chơi trò mới, mấy trò ngồi luyện công phu chán òm, mệt chết, hổng có dzui!!!

Tại e nghĩ luyện công phu thì nó cực thành ra sợ với ngán á.
E nghĩ xem, ko phải công phu bỏ ra mà lại có được, thì ai cũng đạt được, dễ quá e có còn muốn ko?
Với lại thành tựu của nó là quá đáng để bỏ công sức ra mà; khi mình bỏ công sức ra, rồi mình lãnh lại được cái xứng đáng với công sức của mình thì nó mới đã chứ.

Hay là cứ thấy mình ngon rồi, sáng rồi nên bỏ học nhảy ra đời chơi?! Tới lúc tã tơi tan nát ko còn manh giáp, tự quay lại cái chỗ ngon lành ko được nữa thì lê lếch thân tàn đi học lại, huhuuu.

→ Có một câu chuyện này nè:
Có một người đang ở sa mạc, khát nước, nắng cháy. Người này khổ sở và tìm đến một ốc đảo rồi uống nước, bổ sung dinh dưỡng, nghỉ mát. Sau khi nghỉ xong, người này khoẻ khoắn. Nhưng khi ở trong ốc đảo, người này lại cảm thấy mệt, vì nó đi ngược lại với mong ước của mình, đối với bạn thì việc ở trong ốc đảo thì cần phải kìm nén bản thân và giữ để những ý muốn/mong muốn đi ra sa mạc không hiện lên. Còn ra ngoài sa mạc, dù rất nóng nhưng không cần phải công phu để giữ những ý muốn hướng ra sa mạc nữa, người này cảm thấy cực kì yêu thích sa mạc.

Sau một ngồi nghỉ ngơi và trăn trở, người này quyết định tiếp tục ra ngoài sa mạc để chơi (theo họ, ở ốc đảo thì phải chịu cực để luyện công phu, chứ ở ngoài sa mạc dù nắng cháy nhưng thoải mái và phù hợp với ý mình). Sau một thời gian người này lại tàn tạ, khát khô, không còn cách nào để có thể cảm thấy dễ chịu như khi ngồi trong bóng cây mát mẻ của ốc đảo. Người này lại tìm cách để vào ốc đảo để nghỉ ngơi uống nước. Nhưng không phải lúc nào cũng may mắn, có những lúc ốc đảo ở quá xa và con đường từ chỗ sa mạc đi đến đó cũng rất mệt mỏi.

Đọc câu chuyện này em có thấy liên quan gì đến mình không?

Em thấy giống em, nó như hình tượng hóa lại câu chuyện của em vậy. Lần này là em may mắn thật, còn có thể lê thân đi kịp tới ốc đảo, lần sau nếu ra sa mạc chơi quá lâu như vậy nữa thì em thấy nguy hiểm ghê, lỡ đi ko kịp hoặc xỉu trên sa mạc trước khi tới được ốc đảo là tiêu luôn.

Em có 1 cái chưa thông ở chỗ: Ở trong ốc đảo lại thấy mệt và phải kiềm nén ý muốn đi ra ngoài sa mạc. Ủa sao kỳ ta, sao lại muốn ra cái chỗ nó khô rát đó? Tại vì vẫn thấy nó vui nhỉ?! Tại sao mình cho rằng ra sa mạc thì mình có thể tự do bung xõa, còn ở ốc đảo thì phải kiềm nén, giữ này giữ kia? Trong khi thực tế hoàn toàn ngược lại, ở ốc đảo mới bung xõa tắm mát được mà, ra sa mạc là rũ rượi như bị trói chặt luôn. Sao lại có 1 cái nhận thức trái ngược thực tế như vậy, hiccc.

Ý muốn ra sa mạc cũng bình thường thôi, mình ở ốc đảo, muốn ra thì ra, muốn về lại thì về, vẫn tự do mà. Sao mình lại “kìm nén bản thân và giữ để những ý muốn/mong muốn đi ra sa mạc không hiện lên.” Em thấy chỗ này vì ép lại nên đến lúc nó bung ra, quyết tâm ko nghe lời nữa, muốn ra sa mạc chơi. Chứ nếu ko kìm nén thì chắc ko tới mức bung mạnh như vậy, hiccc.

Hồi xưa thì dễ quá có được cũng ko vui, ai cũng như mình thì bớt sang chảnh. Nhưng mà thật ra bây giờ em thấy, cái gì dễ, tức là mình ko mệt mỏi á, thì có được là tốt rồi, em ko đòi hỏi cảm giác vượt qua thử thách khó khăn nữa đâu. Hihii. Bỏ ít công sức mà lãnh thành quả nhiều, nó vẫn sướng hơn là bỏ nhiều công sức xứng đáng với thành quả á :)))))

Vậy chỗ này, bây giờ đối với em thì có nỗ lực gì ko? Hay là nó như cái điều này

Bây giờ em thấy đỡ lắm á. Học cái thả lỏng, tâm thiền, ko cần ép mình, ko gồng lên chịu đựng… thì nếu như áp dụng được cái này vào lúc luyện công phu thì sẽ ngon lành, ko sợ nữa, ko mệt nữa.

Vậy là hog có bỏ học nữa ha :yum:

Lần này có gì đâu mà bỏ học, tại học sướng thấy mồ, hehheee