Mình cũng ko biết nữa. Rõ ràng mỗi lần đi học lại vô tình xử lý xong 1 vấn đề bức bối, bức bách nào đó mà dằn co khó chịu bữa giờ ko giải quyết được. Có khi là vô tình đào cái cũ hồi xưa lên xử lý, có lúc lại vô tình nhìn thấy 1 giải pháp khác cho cục tức hiện tại.
Kết quả là: Bớt hành hạ bản thân lại, bớt tức giận, nổi điên, tự trách mình, thù hận, chửi bới người khác, bớt đánh đập tã tơi cái tinh thần và thể xác của mình lại. Rồi mình lóe sáng 1 cách làm mới, bình đẳng với người ta, đưa ra thỏa thuận, đề xuất và nhu cầu của mình 1 cách rạch ròi chứ ko nhờ vả xin xỏ. Lời lẽ văn phong dứt khoát có lực nhưng ko phải kiểu chửi đổng hay khóc than.
Mình phát hiện ra 1 việc cực kỳ quan trọng: MÁ ƠI! UỔNG CÔNG HÀNH HẠ TINH THẦN MẤY THÁNG NAY! Bà mịa nó ra đây. Uổng thiệt chứ, mấy tháng vừa rồi tự hành hạ mình hay vui vẻ thư giản chơi chơi, thì cũng tới bây giờ mới đòi nợ được. Mé quê ghê chứ, vậy cái công sức mình hành hạ bản thân, ko có xài được vô đâu hết trơn. Trời ơi là trời!!! Nó uổng mà nó mệt!!! Trời ơi!!!
Mình phát hiện ra, mỗi lần mình đi học là đúng kiểu mì ăn liền nha, xài được liền, ứng dụng liền, bừng sáng liền, áp dụng liền, xử lý gọn nhẹ mớ bòng bong trước mắt. Cơ mà á… sao mình hay bỏ học quá dị? Hichicc. Hay là cứ thấy mình ngon rồi, sáng rồi nên bỏ học nhảy ra đời chơi?! Tới lúc tã tơi tan nát ko còn manh giáp, tự quay lại cái chỗ ngon lành ko được nữa thì lê lếch thân tàn đi học lại, huhuuu.
Nhưng mà lúc thấy mình ngon rồi thì nó sướng, nên ko muốn chịu cực để luyện công phu nữa. Tới lúc hết sướng, đến đoạn khổ quá chịu ko nổi nữa, thì làm gì cũng làm, miễn sao cho hết cái khổ sở khó chịu đó thôi. Hời ơi!!!
Ko lẽ cứ đào khổ lên hoài, bi kịch thê thảm hoài mới học hành tới nơi tới chốn được sao? Chứ sướng quá là ham chơi trò mới, mấy trò ngồi luyện công phu chán òm, mệt chết, hổng có dzui!!!