(Thái Bảo) - Bài tập & cảm nhận lớp chứng kiến - Buổi 1&2_11.11.2023

A - Liệt kê 5 nhận thức mình có được từ chứng kiến (giống hộp A)

  1. Mình đang ngồi trên ghế
  2. Nghe tiếng quạt đang quay
  3. Kim giây đồng hồ đang chạy
  4. Mình đang gõ kí tự trên bàn phím
  5. Có 1 chai dầu gió hiệu singapo trên bàn

B - Liệt kê 5 nhận thức mình có được từ không chứng kiến (giống hộp B)

  1. Bác Phạm Nhật Vượng giàu nhất Việt Nam
  2. Ngừoi đó đang nghĩ không tốt về mình
  3. Mẫu nước này màu đục là bị ô nhiễm nặng
  4. Bạn không nghe điện thoại của mình tức là đang giận mình
  5. Người tài giỏi nói gì cũng đúng
  • Vì sao bạn biết nhận thức này nằm ở nhóm chứng kiến (nhóm A) hay nhóm không chứng kiến (nhóm B)
  • Vì sao bạn biết nhận thức này nằm ở nhóm chứng kiến (nhóm A): Vì nhận thức này nó nhận biết trực tiếp, chứng thực các đối tượng đó diễn ra, thông qua: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Giống như là một người nhân chứng cho các điều ấy vậy, nó có từ việc mình thấy là như vậy
  • Vì sao bạn biết nhận thức này nằm ở nhóm không chứng kiến (nhóm B): Vì nhận thức này nó không nhận biết trực tiếp, không chứng thực các đối tượng đó diễn ra mà nó có từ việc do mình nghĩ, suy luận, tưởng tượng mà ra
  • Khi đọc yêu cầu của bài tập này. Như thế nào là đọc trong chứng kiến. Như thế nào là không?
    Khi đọc yêu cầu bài tập trong chứng kiến thì từng câu từ trong bài tập nó sẽ hiện lên đối tượng đó trong mình một cách tự nhiên như dạng automatic vậy đó & mình sẽ nhìn vào đó & trả lời trên đối tượng ấy, không cần phải suy nghĩ
    Khi đọc yêu cầu bài tập không trong chứng kiến thì từng câu từ trong bài tập nó sẽ không hiện lên đối tượng đó trong mình một cách tự nhiên, mà mình muốn đọc theo ý mình, hiểu theo ý mình, nên mình sẽ phải lấy câu trả lời từ suy nghĩ của mình, từ bên ngoài đem vào

Cảm nhận
Vào đầu khoá học này, mình lại có duyên trò chuyện cùng bạn Lâm về khóa học này và nó có sự quyết định trong cách học của mình luôn, nó không giống như bao lần mình đã từng học các khoá học trước đây. Thông thường vào các khoá học trước đây mình sẽ vào đó học và sẽ học được gì ở nội dung trong đó ấy và sẽ ghi chép lại để nhớ và nghiền ngẫm, có vẻ như là đào sâu lắm đây và nghiền ngẫm sâu xa mới được, để hiểu thấu đáo vấn đề đó nhưng dạo gần đây mình thấy nó là giới hạn và đóng khung cái việc học của mình lại ấy, mình tự hỏi sao mình lại không học bằng sự thả ra, cho nó tiếp nhận một cách tự nhiên hiểu hay không hiểu cứ để nó được lên tiếng và được mở lòng đón nhận cái điều ấy trong mình thôi. Thì cũng chính thời điểm này Sơn Lâm có hỏi mình “ sao mình ở proself lâu rồi thì theo khoá này làm gì?” Mình trả lời là vì sao ở proself lâu rồi thì không theo khoá này à? Khoá này nội dung dạy là gì mình có biết chưa? Dù lúc học ra nội dung ấy, mình có biết nội dung đó đi nữa thì học để biết là nội dung đó đã học hay chưa học thì có ý nghĩa gì không? Nếu nội dung đó là học rồi vậy mình đã sống với chính nội dung ấy hay chưa? Nếu rồi thì ngay buổi học mình với nội dung ấy mình có đả thông mọi vấn đề và các thắc mắc ấy tự mình đã thông hết chưa? Mình học để biết có học nội dung đó đã học hay là để học cho chính mình là đã sống với nó hay chưa sống với nó không? Mình đang học biết là có cái tên khoá học ấy là: Hiểu về chứng kiến làm mới cuộc sống. Nhưng rồi nội dung giảng viên hướng dẫn là gì, mình có biết không, cho dù có biết rồi ấy thì nó có giúp gì cho mình hay không? Đó mới là điều quan trọng và mình có nói với bạn dù cho khoá này có mở 100 lần, 1000 lần mình vẫn sẽ học nếu không có công việc đột xuất gì khác. Bạn hỏi vì sao vậy? Mình thấy ở thời điểm đó là thời gian, đào tiếp về nội dung ấy, làm rõ thêm về nó, không phải đợi tới đó mình mới đi làm việc ấy mà phải làm từ bây giờ nhưng chính cái lúc học ấy là lúc có môi trường hỗ trợ và những câu hỏi của mọi người chính là câu hỏi của mình đi tìm và đào sâu thêm nhanh hơn, nên mình thấy nó mới chứ không phải cũ và cũng không phải là đã học rồi hay chưa? Cho nên mình học là từ bây giờ mình đã phải học cho chính mình chứ không phải đợi tới buổi có nội dung mình mới bắt đầu học đâu. Khi vừa trao đổi bạn xong, nhìn lại quá trình của sự trả lời ấy, bên trong mình có sự nhìn nhận khác về việc học của mình thì phải. Nội dung buổi học sau đó mình thấy nó là một quá trình tiếp nối từ bên trong của mình tới nội dung của buổi học đó, theo từng chủ đề và nội dung học khác nhau, nó như là sự liền mạch, sự trôi chảy tiếp theo vậy. Và việc thả ra cho việc học nó được tiếp nhận mình thấy nó cũng khác bao lần học trước đây. Tình tiết của nội dung câu chuyện là: cô vợ nhìn thấy chồng mình chở 1 cô gái ngang qua…rồi Cô vợ nghĩ chồng mình ngoại tình, lừa dối mình…Nhưng ngay lúc ấy mình tự hỏi, mình là cô vợ ấy thì việc chứng kiến là mình sẽ thấy gì đây, có phải là chồng mình và cô gái hay không? Mình thấy nó đã qua 1 lớp xử lí rồi mới tới chồng, đầu tiên là chàng trai chứ, rồi mới tới lớp chồng là thứ 2. À không mà trước chàng trai là 1 lớp hình ảnh đó mà mình đã chứng kiến chứ, rồi mới tới lớp chàng trai, sau đó mới tới chồng chứ. Nhưng khi gọi là chồng hay chàng trai lúc này bên trong mình có gì đó vẫn chưa ưng lắm, cũng không phải là ưng lắm nữa mà nó như chưa thoả mãn câu trả lời và gọi tên này lắm nhưng mình vẫn không biết thế nào, có gì đó cứ ấm ức trong lòng sao ấy. Sao đó, khi trình bày trong nhóm mình có ví dụ về chứng kiến hình ảnh là cái chai thuỷ tinh đựng nước từ trường của koro thì khi cầm lên mình nói với các bạn là mình chứng kiến cái chai này, à không phải cái chai là hình ảnh cái chai chứ. Nhưng lúc ấy mình nó lại diễn ra tiếp câu chuyện thấy hình ảnh, thấy chàng trai, thấy chồng mình và nổi lên thắc mắc y như lúc nãy luôn. Rõ ràng cái điều mình chứng kiến là vậy nhưng sao nói ra, thì cái diễn đạt nó sao sao ấy, mình cảm nhận như câu trả lời ấy nó như không dính dáng vào được cái điều mà mình chứng kiến cái ấy, mình cảm nhận nó không diễn tả, không lột tả hết được cái điều mình đang chứng kiến diễn ra ấy vậy. Tới những ví dụ mà mình không chứng kiến khi kể ra mình vẫn thấy chưa thoả đáng trong lòng khi nói ra diễn đạt ấy. Rồi lúc ấy, khi mình trình bày ra các bạn gật đầu, bên trong mình cho là các bạn đồng ý và ok nội dung ấy. Mình đặt lại tiếp mình chứng kiến là các bạn gật đầu chứ chưa hẳn là đồng ý về nội dung mình đã trình bày. Vậy từ đâu mà có sự cho rằng các bạn gật đầu là đồng ý hay nói luôn mình là đúng đi. Thì cái cho là đúng đó là từ các bạn hay từ mình? Mình thấy nó là trên mình, được diễn dịch qua các bạn thì đúng hơn, mình nghĩ về bạn và nói ra cái điều mình nghĩ về bạn. Nhưng cái điều mà mình nghĩ về bạn nói ra ấy, nó vẫn sao sao ấy vẫn chưa thể gọi là ưng ý lắm cái sự chứng kiến ấy về điều đó mà mình nói ra. Mà kiểu như diễn tả không hết sự chứng kiến cái điều ấy vậy? Và việc mình cho rằng cái điều ý họ là vậy, mình hiểu biết về ý họ, mình hiểu họ hoàn toàn sai bét hết luôn. Rõ ràng, ý đó nó đang diễn ra bên trong mình và mình chứng kiến cái ý đó khởi lên bên trong mình mà, sao lại chạy qua bên đối tượng kia hay vậy, nếu đó là chứng kiến của ý mình và trên mình thì có sự hiểu nhầm với ai không, vậy có phải là ý mình khởi ra trước là vậy, sau đó là ý khỏi tiếp theo về sau hay cho là người kia, chứ thật ra là cũng của ý mình luôn và liên tiếp nhau các ý của mình được ra có khi gán là của mình, có khi gán là của người kia thì phải cho nên mình thấy mới có sự cho là hiểu nhầm người này người kia chứ thật ra chỉ là ý mình trước sau nó mâu thuẫn nhau mà thôi chứ không phải người ta mâu thuẫn với mình. Và sự hiểu nhầm này nó dẫn theo biết bao sự hiểu nhầm khác. Như câu chuyện nhìn chồng mình chở cô gái thôi, nhưng từ cái nhìn ấy, dẫn ra cho rằng chồng mình ngoại tình, thực tế nhìn lại chính mình trước đây cũng vậy không phải là từ nhìn không đâu, mà từ nghe người khác nói lại thôi mình lại diễn dịch theo ý mình, lại cho rằng là đúng ý người ta như vậy, thấy tội người ta ghê luôn, sao biết đó là đúng ý họ ta, nếu họ có xác nhận là đúng ý họ rồi đó thì câu nói này mình nghe là ý ai, ý họ hay ý mình đây? Nó vẫn là ý mình chứ có phải là ý họ đâu, đi tìm cái ý họ để biết cuối cùng vẫn là ý mình, và sự hiểu nhầm là ý mình là điều mình không chứng kiến cứ nghĩ lúc đó là chứng kiến chứ. Mình thấy nội dung chỉ là chứng kiến và không chứng kiến thôi nhưng cuộc sống như đã bao gồm hết thảy sự khổ đau, bức xúc hay an vui, hạnh phúc trong đó ấy vậy. Làm mình liên hệ tới đoạn trong kinh Nguyên thuỷ, Phật có nói: “Này Kalama, chớ có tin…tự mình biết rõ”. Mình thấy có liên hệ lắm luôn, tự mình biết rõ chính là sự chứng kiến này. Nó là sự biết rõ, là chứng kiến cái điều ấy chứ không phải là hiểu theo ý mình hay tin thì điều đó tức là mình chưa thấy, chưa chứng kiến nó, nên mới có chuyện là tin hay không tin ở đây. Chứng kiến thì không có chuyện là tin hay không tin mà mình thấy nó liên quan tới chuyện thấy thì đúng hơn. Cái điều liên hệ tới Phật nói đoạn kinh đó là vậy à, thật ra thì cũng là ý của mình nói về Phật thì đúng hơn chứ ta, chứ có phải Phật nói đoạn kinh ấy với ý nghĩa là vậy đâu nè hiii

1 Lượt thích

Mình thấy nội dung chỉ là chứng kiến và không chứng kiến thôi nhưng cuộc sống như đã bao gồm hết thảy sự khổ đau, bức xúc hay an vui, hạnh phúc trong đó ấy vậy ==> thầy ơi thầy có thể giải thích rõ hơn ý này được không?

Vì nhìn lại những quá trình của mình vừa qua như cảm giác khó chịu, đòi hỏi ai đó hay nghi kỵ, nghĩ họ này nọ kg tốt với mình… thấy mình tự nghĩ, tự vẽ vời ra trong đầu mình cho là đùng vậy ấy hay mình ưa gọi thường là mặc định, còn nội dung mới học mình thấy có từ rất hay là muốn tin cái điều ấy là sự thật là mình chứng kiến nhưng thật ra là do mình tự nghĩ , tự mình ảo tưởng thôi rồi tự mình đau khổ chứ thật ra kg ai làm gì mình hết. Khi nhìn chỉ ở chứng kiến thôi, đừng vẻ thêm nữa, đừng ảo tưởng nữa thì mọi việc mình tháy nó rất nhẹ nhàng và hạnh phúc với chính mình ngay tức khắc liền, kg tìm đâu xa hết.

Thầy có thể cho ví dụ cụ thể và phân tích trên ví dụ đó được không a?