[Việt Thảo] Bài tập và cảm nhận ngày 1 - Khóa chứng kiến

Bài tập buổi 1:
Liệt kê 5 nhận thức mình có được từ chứng kiến (giống hộp A)

  1. Năng lượng sinh học giúp mình chữa bệnh
  2. Dầu gió có tác dụng tẩy keo dính.
  3. Mình có khả năng học Marketing.
  4. Vụn bánh mì có thể làm giảm đau bao tử.
  5. Nước từ trường giúp nhanh chóng giảm cơn khát nước.
  6. Nước từ trường có tác dụng giảm nhẹ các triệu chứng ho, sốt, cảm cúm.

Liệt kê 5 nhận thức mình có được từ không chứng kiến (giống hộp B)

  1. Học ở đây là học ăn học nói học gói học mở.
  2. Con trai thích con gái nấu ăn ngon.
  3. Đất nước Việt Nam có 64 dân tộc.
  4. Hàn Mạc Tử là nhà thơ nổi tiếng.
  5. Người đó yêu mình.

Bổ sung thêm:

  1. Vì sao bạn biết nhận thức này nằm ở nhóm chứng kiến (nhóm A) hay nhóm không chứng kiến (nhóm B)
  • Nhóm A: Vì tự mình đã trải nghiệm thực tế, “thấy” bằng các giác quan của mình.
  • Nhóm B: Vì đó là điều nghe người ta nói. Mình không thực chứng như vậy, không thấy tận mắt, tai, lưỡi, thân,… bằng cách giác quan của mình.
  1. Khi đọc yêu cầu của bài tập này. Như thế nào là đọc trong chứng kiến. Như thế nào là không?
    Đọc trong chứng kiến: Đọc mà thấy đúng với ý nghĩa của nó.
    Đọc không trong chứng kiến: dính theo suy nghĩ (thứ 2, thứ 3,…), tưởng tượng của mình (trả lời xong câu này mình sẽ được abcd,…), đoán ý thầy cô, đọc có ý riêng, vừa đọc vừa suy nghĩ câu trả lời.
    Sau khi trả lời xong mình thấy câu trả lời đầu tiên khi đọc mà thấy đúng ý nghĩa của nó vẫn chưa phải là chứng kiến. Mà đọc chỉ thấy hình ảnh các con chữ chưa qua bước xử lý ý nghĩa của câu. Chỉ là hình ảnh con chữ, không có hiện nghĩa câu nói lên.

Viết bài cảm nhận và trả lời câu hỏi trên forum làng thiền (để đỡ bị trôi và dễ thảo luận sâu hơn): https://forum.thienvietnam.org
Thấy có cái gì đó ngăn trở ở trong mình. Biết nó đến từ những điều không chứng kiến nhưng vẫn chưa muốn chấp nhận. Đó là những gì mình thấy được khi đến với các lớp chứng kiến trước đó. Mình thấy nhưng không muốn nhìn vào không muốn chấp nhận đó là sự thật. Rằng những người yêu cũ của mình không yêu mình. Rồi mình không thể biết được họ có yêu mình hay không. Nhìn sâu vào thì đó chính là nỗi sợ bị bỏ rơi không yêu thương phải bám víu và một giá trị của người khác mang lại. Có thật đó là một nhận thức trong chứng kiến hay không? Mình vô giá trị. Chẳng biết nó phát xuất từ đâu và khi nào. Chỉ biết trong sâu thẳm mình có một niềm tin là mình vô giá trị. Giá trị mình phải đặt ở ngoài do mọi người công nhận chứ mình không có giá trị. Cô gái bị bệnh là một cô gái không có giá trị. Tới đây đụng tường mình chưa thấy gì thêm.
Các nhận thức trong lớp học từ các câu hỏi giúp mình loại bỏ những nhận thức sai. Đâu là chứng kiến đâu chỉ là dự đoán mình phân biệt ra được rất rõ trong cuộc sống hàng ngày của mình. Khi giao tiếp với mọi người mình thấy dễ dàng hơn rất nhiều. Và mình thấy mọi người hay tranh cãi, hiểu lầm nhau vì ý xử lý chạy đi xa. Nhiều khi mình chỉ nói đơn giản là A nhưng mọi người lại hiểu ý mình là B (suy ra từ cái A). Rồi nhiều lúc đó chỉ là dự đoán thôi, ko hề chắc chắn bạn mình nói chắc như ăn bắp sự thật là như thế và mình là sai. Khi làm rõ nhau đó chỉ là dự đoán thì cả 2 lại huề. Nên mình thấy sự đơn giản này mang cho mình sự rõ ràng và sáng suốt trong giao tiếp, xử lý vấn đề và ra quyết định. Cả những nhận thức cũ về những tình huống đau khổ, mâu thuẫn với người yêu cũ, crush cũ được soi chiếu lại được cởi ra dần dần. À thì ra người ta quan tâm, đối xử tốt với mình chưa chắc là yêu mình, thích mình. Mình có chứng kiến được ý người ta đâu mà mình đau khổ, hay buồn hay thất vọng, tiêu cực,… Rồi soi sâu hơn vào trong nữa mình thấy tình yêu là vùng mình u mê và không rõ ràng nhất, nhiều đau khổ nhất vì thiếu chứng kiến từ đây. Soi tới đâu thì thấy như được rửa “mắt” tới đó. Rồi mình không buồn không thất vọng hay tiêu cực, oán trách người khác vì người trong câu chuyện đó đối xử với mình như vậy nữa. Từ chỗ nhận thấy đâu là điều mình chứng kiến, đâu chỉ là dự đoán, đâu chỉ là tưởng tượng đã giảm bớt các xử lý lỗi phía sau, nhẹ người. Và mình thấy nếu kinh doanh sống trong sự biết rõ của chứng kiến thì mình sẽ nhìn nhận đc đúng thực tế, thành công cao. Tới đây mình nổi lên 1 ý làm sao để luôn sống trong vùng này để rõ biết. Hiện nay mình còn soi chiếu moi từng vấn đề ra nhìn có ý, hoặc trước 1 vấn đề mình khựng lại để xem cho rõ điều mình chứng kiến là gì, suy nghĩ/nhận thức đó của mình là chứng kiến, tưởng tượng hay dự đoán,… qua lớp xử lý này thì nó hơi lâu.