Việt Thảo - Tường thuật ngày 2 - Khóa Hiểu về chứng kiến mở lối tương lai

Viết bài tường thuật buổi 1, buổi 2 và khi mình làm bài tập
Buổi 3 chứng kiến hiện tại mình chẳng nhớ nổi chuyện gì đã diễn ra trong những cảnh vừa rồi cả thật ra mình có đóng lòng với nó khi mình thấy mình tệ lập tức mình sẽ đóng lòng ngay. Người ta đi tiếp được còn mình thì mắc kẹt. Mình không hiểu mình đang học gì cũng chẳng thấy nó hợp lý. Nó khác với tất cả những gì mình biết level 1 mình chưa làm được đó là để mình được tự do thì mình hạnh phúc lắm mình sẽ thành công quá mức rồi sao mình sợ thành công lắm nhưng hôm nay mình thấy mình đụng tường thấy rõ mình thấy mình mất kết nối với chính mình và không muốn làm MC nữa. Mình thấy mình nói những lời không thật không mang lại giá trị cho người khác. Mình cứ làm cái form đặt câu hỏi cho mọi người bỏ vào. Mình không biết mình nghỉ xong thì dự án bên đó thế nào nó sẽ đi đâu về đâu nữa. Mình cũng hơi sợ nhìn vào sự thật cũng sợ thầy á. Sợ thầy biết mình không muốn học thì sao đến đây vui chơi thôi thì sao tưởng qua rồi nhưng sao quay lại đây nhỉ. Buổi sáng hôm đó mình hoàn toàn rỗng tuếch khi học. Có chút sợ hãi khi phát biểu nhưng không phát biểu thì mất cơ hội mất. Nhưng khi phát biểu thì lại mắc cỡ không dám kể chuyện với thầy ra nên lại chỉ nói lòng vòng xung quanh đối tượng mà mình thấy. Có chút gì đó sợ hãi không dám nói chuyện với thầy ra với tất cả mọi người. Chuyện là cũng giải được rất nhiều từ đoạn học chứng kiến này nhưng tới đó mình lại bị dừng lại. Câu hỏi điều đó có giúp ích cho cuộc sống của em không để mình review lại. Mình có thấy sự phân tách lại những vấn đề trong quá khứ của mình. Tách lại được chỗ mình cho nó là sự thật cứng không dừng lại. Mình không còn predjudice bám chấp vào nó là đúng nữa. Nó không phải là điều mình chứng kiến được tách ra và cả những niềm tin trong mình được phá các lập luận. Cuộc sống là nhàm chán, cuộc sống là không hạnh phúc. Mình tách lớp ra được điều mình chứng kiến chỉ là cảm giác của mình không phải là hiện thực cuộc sống. Mình thấy tới đoạn này ngay đó mình lại bị dừng lại ngưng khám phá nữa tiếp. Mình sống cùng với ảo tưởng mình biết rồi. Mình đoán nó có liên quan đến vấn đề thầy nói mé mé về chứng kiến. Mình thấy mình hay rơi vào chỗ tưởng về chứng kiến khi thấy cái gì mới mẻ về nó. Nhầm lẫn những điều mình thấy là sự thật về chứng kiến. Lạ nhỉ thì thấy một lần hai lần làm sao đảm bảo là đã thấy hết được nhưng sao vẫn không thoát khỏi qua khỏi xu hướng mặc kẹt này. Tới đây mình thấy mình có hiểu lầm về chứng kiến là một đối tượng bên ngoài không phải bên trong mình. Mình không chấp nhận sự thật mình không biết gì về chứng kiến. Cái sự thật điều mình nhìn thấy này lại cho mình cái cảm giác vô giá trị nên mình không muốn nó. Đôi khi cái sự thật trong lòng mình khiến mình cảm thấy mình nhỏ bé mình vô giá trị nên mình chối bỏ nó. Tới đây mình cũng hơi bí bí rồi. Nếu nói mình không biết thật thì thật sự là mình thấy mình nhỏ bé vô giá trị nên mình có nhu cầu vẽ ra thêm và ôm cái ảo tưởng nào đó. Mình không biết đang bị mắc kẹt chỗ nào nữa tới đây hơi bí bí rồi. Tạm thời bị bí chưa có câu trả lời.
Tiếp theo tới câu chuyện câu cá. Nói vừa y thấy giống minhd quá nên cũng hơi nhột nhột thấy bên trong lại che lại không muốn thấy câu trả lời sợ thấy mình đúng là như vậy thiệt. Mà mình đúng là như vậy thiệt. Ban đầu cũng chưa rõ lắm. Thấy đúng là như vậy rồi nhưng chỗ này là 1 dự đoán suy luận của mình chưa thực sự thấy. Đoạn đầu thì đúng rồi. Đoạn sau thì chữa rõ lắm. Đến câu hỏi hãy chứng kiến động lực học mình. Chứng kiến cách học của bản thân lúc này thấy ngu ngu rồi. Đến khi nghe chị Thảo chị Hạnh phân tích về cách học của 2 chị mình có sự soi so sánh đối chiếu và thấy có phần giống với cách học của mình. Mình có sự nhầm lẫn học cái này cũng đang là học chương trình của anh Quý rồi. Khi nghe trao đổi của mọi người mình tách ra được 2 đối tượng đó. Và kết quả từ việc học này không dính với kết quả từ việc học anh Quý và 2 cái đó không phải là một. Đúng là đó là những điều mình không thích nên mình bắt đầu dừng lại. Hay thưởng từ những quả ngon của mọi người không phải rằng mình đã học xong. Mình đã có sự nhầm lẫn ở đây. Rồi đến câu Học mót # Học theo lộ trình xuất hiện. Ngày trước có lần c Đăng nói với mình về việc mình ngồi nghe thầy chia sẻ hay nói chuyện với mọi người xung quanh có phải là học mót không. Nay mình mới hiểu hơn 2 cách học này. Mình thấy mình là kẻ học mót đúng nghĩa còn theo lộ trình thì mình thấy mệt hay có khi thấy đó là điều mình không thích hay không trúng vào việc giải quyết một vấn đề nào đó cụ thể của mình. Khi nghe mọi người phân tích case của mọi người về cách học cũ và “thời hạn sử dụng” khi học theo cách kia mình cảm thấy bị lung lay. Học theo cách kia vì không có sự nắm bắt toàn bộ bức tranh vấn đề mà sẽ có những vấn đề không giải quyết được rồi lại nhờ đến thầy tự mình không có cách giải quyết vấn đề của mình. Mình luôn tìm cách và luôn nhờ thầy giúp đỡ. Còn con đường tự chủ động giải quyết đc vấn đề từ việc học bài bản thì mình không đi. Rồi mình thấy mình cũng y chan như học sinh dạy tiếng việt của mình đi học. Chỉ muốn học ăn sỏi ở thì nói những câu có sẵn trong những tình huống cụ thể như đi du lịch đi vô nhà hàng,… còn chương trình kỳ công mình thiết kế để có được sự bài bản để đi đường nào cũng được thì không muốn đi. Và ngược lại khi mình thành người học tiếng trung, tiếng Hàn, ký xướng âm của mình cũng y chan như thế. Mình ngán sự bài bản, sách vở nhỏ nhặt từ từ mình muốn nó nhanh hơn nhưng không chịu làm theo bài nhỏ, cứ kiểu học theo ý mình để giải quyết vấn đề của mình.Tiếp theo chứng kiến thực trạng của bản thân: động lực học của mình. Mình có thể thấy rõ là nó không cao. Có sự che lại không muốn nhìn thấy nhưng đã nhìn vào. Rồi có sự thấy rõ nó như thế nào. Nhưng khi thấy rồi thì lại thấy hình như nó không phải là điều mình chứng kiến mà là điều mình nghĩ. Chính xác nó không phải là điều mình chứng kiến. Khi phát biểu lên chị Đăng kêu nhìn sâu vào chỗ đó một lần nữa thì mình nhìn sâu vào chỗ đó lần nữa. Thì thấy bên dưới còn những lớp khác lớp trên là đến từ suy luận của mình ở các lớp dưới chồng lên - đó không phải là điều mình chứng kiến.Vì sao biết đó là điều mình chứng kiến. Cũng chưa rõ lán nữa. Quay qua tiếp câu hỏi của chị Hoa. Trước khi cảm thấy mình khó chịu thì chị Hoa đã thấy rõ sự khó chịu đó rồi nhưng có thể biết hoặc không biết lúc nào, ý thức về nó.Chứng kiến lúc mình làm bài tập trả lời câu hỏi. Ban đầu không có câu trả lời trong mình mình phải tìm câu trả lời. Đối tượng đầu tiên luôn mình Nghe nói được là chứng kiến. Nhưng mình đã không rõ về nó. Các vụ on off học ngần đây khiến mình tò mò liệu rằng có liên quan tới chứng kiến. Và sự mở lòng của mình hình như cũng liên quan gì đó tới chứng kiến. Rồi đến các đối tượng tiếp theo là những thứ bên trong mình nội tâm suy nghĩ cảm xúc cảm giác của mình. Cái này mình thấy rõ đó là cần thiết. Một cái nữa mình thấy quan trọng là bản thân mình - tôi đối tượng đó là gì. Mình nghĩ nếu có được câu trả lời cho câu hỏi này thì sẽ giải quyết được rất nhiều thứ. Đó là một dự đoán của mình. Tiếp theo là các đối tượng khác liên quan đến chứng kiến như tưởng tượng và dự đoán, ảo tưởng liệu rằng mình đã hiểu về nó. Nếu hiểu rồi thì tại sao mình còn chưa rõ và chưa xếp được rõ ràng nhận thức của mình chưa gọn gàng lại. Có phải liên quan đến việc mình chưa thật sự chứng kiến nó hay không. Rồi đến đối tượng mang tên việc học của mình. Mình thấy cái sự on off trong việc học và sự đóng mở lòng. Cái công tắc đó do mình có một nhận định gì đó rồi và cứng trong đó kết luận đó rồi đóng lại khi đó mình thấy mình ngăn không mở mắt chứng kiến tiếp nữa mà nhắm mắt lại nên mình nghĩ liệu rằng đối tượng việc học này có liên quan hay không. Rồi đến những đối tượng có phần tiêu cực trong mình đó giờ mình cũng biết là nên mở với nó. Nhưng chứng kiến nó thì mình chưa bao giờ đặt ra vấn đề này. Mình nghĩ nếu những đối tượng này mình cũng chứng kiến thì sẽ hiểu cơ chế của nó và hoá giải được nó. Nên mình chọn các đối tượng liên quan đến nỗi khổ, xung đột nội tâm, tổn thương những phần có vẻ tiêu cực trong lòng mình. Tiếp đến là đối tượng hạnh phúc mình thấy mình chưa rõ về đối tượng này đó là lý do mình cũng chưa nắm bắt được gì về nó.Lúc làm bài tập mình lại phải chứng kiến lại những gì đã diễn ra với mình và đào sâu hơn những nhận thức về chứng kiến một lần nữa. Mình chẳng biết gì về chứng kiến cả nhưng những hàng sỏi giữa đường mình thấy về nó hình thành những nhận thức của mình về nó. Xong mình dừng lại cho rằng mình biết rồi và ngưng quá trình tìm hiểu về chứng kiến nữa. Ở đây mình thấy có sự nhắm mắt không mở ra để thấy nữa nên mình mới nhìn thấy mình có những rào cản ngăn mình tìm hiểu khám phá tiếp đối tượng này là đúng.