Hình ảnh bà già có phải là đối tượng của chứng kiến không?

uh, nhưng là đang hỏi cái biết đau chân cơ, nó nằm ở đâu?

Bây giờ chị lấy cái ly ra nhìn, rồi sau đó chị đi chỗ khác mà không mang theo cái ly. Khi chị đi chỗ khác thì cái ly nó tự đi theo cái biết của chị được không?

Nhưng cái biết nó luôn luôn theo chị đúng không? Dù bất kỳ đâu, dù muốn hay không muốn, ngủ hay thức, ở nhà hay ra đường. Còn cái ly thì sao nó có bên cái biết không rời lun lun thường trực như cái biết bên chị không?

“Còn bảo rằng, cái thấy là thuộc tính của mình → thì đúng, chị ko phản bác cái này. Mình chỉ hiểu nhầm rằng, cái ly là đối tượng độc lập với mình, là sai, là ảo giác. Mà cái ly nó chính là cái thấy cái ly. Và cái thấy cái ly này là sinh diệt, và là các chuỗi thấy liên tục nối tiếp nhau, chứ ko phải là 1 cái thấy chung.

Rồi bên dưới các cái thấy liên tục này, mới là cái thấy thuộc tính của mình. (Chỗ này là chỗ chị chưa rõ).”
====> ở đoạn trên chị nói cái thấy là sinh diệt, ở đoạn dưới chị lại bảo cái thấy liên tục, chị có thấy nó mâu thuẫn không, đã liên tục thì k gián đoạn, mà k dán đoạn thì lun thường trực thế có cái gì mà lun thường trực lại có thể sinh diệt?

Đâu có mẫu thuẫn gì đâu, có 2 cái thấy mà.
Vì em thì cho rằng cái ly là cái ly độc lập, chứ ko phải chỉ là nội dung của cái thấy cái ly.

Vậy chị hỏi em, cái thấy mà luôn thường trực không dán đoạn mà em nói, thì nó có phải là cái thấy cái ly ko?

Cái biết cái đau chân e không biết vị trí chính xác, nhưng e biết nó ở nơi e, ngay nơi e vì e hiện diện ở đâu thì nó ở đó.

Bây giờ chị lấy cái ly ra nhìn, rồi sau đó chị đi chỗ khác mà không mang theo cái ly. Khi chị đi chỗ khác thì cái ly nó tự đi theo cái biết của chị được không?

Nhưng cái biết nó luôn luôn theo chị đúng không? Dù bất kỳ đâu, dù muốn hay không muốn, ngủ hay thức, ở nhà hay ra đường. Còn cái ly thì sao nó có bên cái biết không rời lun lun thường trực như cái biết bên chị không?

Đây là 1 cái biết khác đó, ví dụ em có 1 cái ly nước, và 1 cái tô: đề 2 cái cách xa nhau tầm 3 gang tay, cùng 1 lúc em có thể nhìn 2 cái này được ko? Hay là em nhìn cái ly, rồi em phải quay đầu nhẹ sang nhìn cái tô? Vậy cái nhìn cái ly và cái nhìn cái tô là 1 hay 2?

Đây là 1 cái biết khác.

Có phải, em đang kết luận: cái biết luôn luôn đi theo em, là cái biết cái ly và cái tô ở trên ko?

Đúng, theo cái e thấy thì chỉ có cái biết nơi mình thôi, e không có định nghĩa thêm cái biết cái ly, cái tô

Có phải theo chị có 2 dạng biết 1 là cái biết là thuộc tính của mình (trên mình) và 1 dạng biết trên đối tượng pk?
Theo chị cái biết cái ly, cái tô từ đâu ra?

Không phải là định nghĩa thêm, mà là chính cái ly, cái tô em thấy, nó là cái thấy của em, chứ ko phải là cái ly và cái tô thật.

Em dùng từ định nghĩa, vậy là em có dùng chứng kiến không, em có dùng đúng đoạn video như em nói ko?

Em chiếu lại đoạn video mà em nhìn cái ly, sau đó, em nhìn cái tô xem. Có 1 cái thấy tách rời dính liền với em, như em nói ko? Hay khi thấy cái ly thì chỉ là cái thấy cái ly hiện lên. Khi thấy cái tô thì chỉ là cái thấy cái tô hiện lên.

Nó nằm lù lù ở ngay cái ly, cái tô chứ từ đâu ra nữa em.

Ý của e là em không thấy có cái biết trên cái ly nên e không có thêm cái định nghĩa về cái biết cái ly mà cái ly là thuộc tính của nó. E chỉ thấy là e có cái biết là thuộc tính của e, nhờ vào việc e hiện diện ở đâu thì nó ở đó, trong mơ, ngoài đời thực, nữa mơ nữa tỉnh thì e đều biết

Nó nằm lù lù ở ngay cái ly, cái tô chứ từ đâu ra nữa em.
[/quote]
E chỉ thấy cái ly là đối tượng nhận biết của e thôi, và cái ly nó không là thuộc tính của cái biết hay cái ly không là thuộc tính của e
Theo e đúng là cái ly nằm trong cái biết của mình nếu nằm ngoài cái biết thì làm sao mình biết nó được, nhưng cái biết nó không phụ thuộc vào cái ly, dù cái ly có hay không nó vẫn biết , cái biết phụ thuộc mình, mình hiện diện ở đâu nó ở đó không rời. Và biết cảnh nơi mình hiện diện

Thực ra thì cái biết mà là thuộc tính của em thì nó có đặc tính là nó chẳng biết gì cả, nhưng ko có cái gì mà nó ko biết.

Còn cái biết mà giúp em biết được cái ly, thì nó chính là cái ly luôn á.

Em ko thấy có cái biết trên cái ly nên là sự thật thì nó ko có luôn hay sao?

Em có dựa vào đoạn video chứng kiến cái ly mà trả lời ko vậy?

Vậy cái ly mà được em nhìn thấy đó, nó có trước khi em nhìn thấy nó phải ko? Sau đó, khi em nhìn thấy nó, thì đùng 1 cái nó biến thành đối tượng nhận biết của em hả?

Có phải chị đang cho là chị đang chứng kiến còn e thì không và cái chị đang chứng kiến chính là sự thật
Và sự thật đó là:
“Thực ra thì cái biết mà là thuộc tính của em thì nó có đặc tính là nó chẳng biết gì cả, nhưng ko có cái gì mà nó ko biết.
Còn cái biết mà giúp em biết được cái ly, thì nó chính là cái ly luôn á.”

Thực ra, e nghỉ chị nên hỏi Thầy hoặc Đăng về cái hiểu này của Chị, riêng đối với cái nhìn hiện tại của mình, e thấy nó không hợp lý….

Ví như: giờ chị có biết cái ly nhà e không? Nếu không biết, vậy cái biết đang ở đâu? Và có phải nếu chị không biết thì cái ly nhà e nó không có pk? Rồi khi chị qua nhà e chị thấy cái ly, lúc này theo chị cái biết chính là cái ly nhà e phải không? Nếu vậy, tại sao khi chị đến cái biết nó mới nằm trên cái ly mà không phải là trước khi chị đến nhà em?

Không, chị ko cho là chị đang chứng kiến còn em thì ko. Mà chị thấy chị thì nhìn vào video để trả lời, còn em thì chị ko biết. Nhưng với những câu nói và ví dụ bên dưới, thì chị nghĩ rằng em đã ko nhìn vào video để trả lời. Dấu hiệu:

Nhìn là thấy hay ko thấy, và thấy gì? chứ sao lại thấy nó ko hợp lý?

Ý em là nhìn thấy điều chị viết không hợp lý á, nguyên văn nè:
“Thực ra thì cái biết mà là thuộc tính của em thì nó có đặc tính là nó chẳng biết gì cả, nhưng ko có cái gì mà nó ko biết.
Còn cái biết mà giúp em biết được cái ly, thì nó chính là cái ly luôn á.”
Đúng là chị nhìn trên video của chị để chị nói, còn việc của e ở đây là đặt câu hỏi để tự chị nhìn lại tính hợp lý của nó vì nếu nó không hợp lý thì điều đó có nghĩa là cái video của chị bất ổn, và khi đó chị chính là người xem xét lại video, nhận thức của chị.
Có phải chị cần em đặt câu hỏi để làm rõ tính hợp lý không? Nếu có tại sao chị không trả lời trên chính câu hỏi của em. Còn nếu chị cảm thấy chị đang nhìn trên video và video đó phản ánh nội dung đúng sự thật, hợp lý rồi thì em xin không đặt câu hỏi nữa. Vì đây là bài của chị, nhận thức của chị, nó liên quan gì tới em đâu. Chị nhận thức đúng thì chị hưởng lợi trên nhận thức đó, nó giúp làm nền tản cho những nhận thức về sau của chị đi đúng hướng thôi. Còn chị nhận thức sai thì tự chị chịu thôi.

Nghĩa là em đặt câu hỏi mà ko cần nhìn vào video hả?

Có câu hỏi nào của em chị bị bỏ lỡ ko trả lời hả?

Ý của chị là video của chị là sự thật rồi, e chỉ cần nhìn vào điều chị nói đó thì e sẽ thấy giống chị, vì e không nhìn vào video nên e thấy nó không hợp lý đúng k?

“ Ví như: giờ chị có biết cái ly nhà e không? Nếu không biết, vậy cái biết đang ở đâu? Và có phải nếu chị không biết thì cái ly nhà e nó không có pk? Rồi khi chị qua nhà e chị thấy cái ly, lúc này theo chị cái biết chính là cái ly nhà e phải không? Nếu vậy, tại sao khi chị đến cái biết nó mới nằm trên cái ly mà không phải là trước khi chị đến nhà em?”
E đang đặt câu hỏi trên điều chị nói nè? Chị chưa trả lời e, trả lời trên chính câu hỏi, k dài dòng, rồi e sẽ hỏi tiếp để làm rõ vấn đề của chị nguyên văn là:
“Thực ra thì cái biết mà là thuộc tính của em thì nó có đặc tính là nó chẳng biết gì cả, nhưng ko có cái gì mà nó ko biết.
Còn cái biết mà giúp em biết được cái ly, thì nó chính là cái ly luôn á.”

Video thì nó chỉ có mờ hay rõ, nội dung của nó là gì, mình có nhìn vào hay ko nhìn vào, chứ sao lại có video của chị thì là sự thật nhỉ? Ko hiểu chỗ này của em luôn á.

Chị có yêu cầu em nhìn vào điều chị nói hồi nào đâu, chị hỏi là em có nhìn vào cái video của em mà đặt câu hỏi cho chị ko? Nếu em có nhìn vào video của em mà đặt câu hỏi cho chị, thì chúng ta mới đang cùng nói trên 1 đối tượng, thì mới trao đổi được. Còn em ko nhìn vào video của em, em đứng bên ngoài, em nghe lời chị mô tả về cái video của chị, em thấy ko hợp lý, rồi em thắc mắc. Nó giống chị tả con chó, em lại cứ hỏi sao con chó nó ko có sừng vậy chị?

Cái này chị chỉ có thể trả lời khi mà em xác nhận là em có nhìn vào video của em. Chú ý là video của em nha, là cái trải nghiệm nhìn cái ly của em á, chứ ko phải kêu em nhìn vào video của chi. Video của chị là trải nghiệm của chị sao em nhìn thấy được ^^.

Thật ra câu ví dụ hỏi của em á, là chị đã có trả lời ở trên rồi, để chị trích đoạn lại cho em xem nhé:

Là chị đã kết luận em ko nhìn vào video của em, mà em đặt câu hỏi trong khi em ko nhìn vào video, khi đó các câu hỏi của em giống như kêu chị giải thích tại sao con chó của chị nó ko có sừng như con trâu, nên chị ko trả lời được.

Về kết luận rằng em ko nhìn vào video mà đặt câu hỏi, thì chị đã đưa ra dấu hiệu, chứ không phải chị vu khống em nha.

Còn nếu em có nhu cầu đặt câu hỏi cho chị, mà ko cần nhìn vào video thì cũng được, nhưng chị ko trả lời được ^^.

Chị có còn nhớ bài gần đây c đăng về việc chị đã ẫn dữ liệu của video không? Nên video mà lúc chị tự lừa dối và video chị nhận ra nó có khác nhau không? Và đâu mới là video thực sự, và sự thật ở đây là gì?
Có phải nội dung của video lúc ẩn và lúc chị nhận ra nó khác nhau không? Mặc dù ở video đầu va sau chị đều thấy có thể là thấy mờ mà cũng có thể là rõ video
[/quote]

Em không hỏi chị vì em thắc mắc, e hỏi chị vì câu này của chị:
“Nó kiểu ảo ma ca na đa, chị cũng chưa rõ lắm đâu, em cứ hỏi tiếp nhé.”
Nếu chị cần tìm hiểu xem cái video của chị phản ánh đúng sự thật chưa? Liệu nó có bị ẩn như bài chị đăng vừa rồi không? Thì em mới hỏi. Còn nếu chị cảm thấy video đó chân thực, phản ánh đúng kiểu như video sau khi chị nhận ra. Thì e không cần hỏi nữa. Bởi điều chị cần lúc này là đi xác nhận với Thầy và Đăng. E không có thẩm quyền xác nhận, e chỉ có thể đặt câu hỏi đến chỗ chị xác nhận là đây là cái video phản ánh đúng sự thật kiểu như cái video c nhận ra. Sau đó chị đi xác nhận lại với Thầy và Đăng.

Theo em, mỗi người ai cũng có cái video của mình mà chỉ có người đó mới biết rõ, và nó được bộc lộ thông qua ngôn ngữ, lời nói, câu chữ. Thế nên khi giao tiếp cũng chỉ có thể giao tiếp trên đó. Vì lời nói câu chữ phản ánh cái video mình thấy, nên lời nói, câu chữ của mình bị mâu thuẫn thì mình sẽ phải xem lại cái video đó của mình, xem nó có bị thiếu hay thêm bớt cái gì không?

Chị có bao giờ tự đặt câu hỏi, thực ra video thực sự là con chó hay con trâu không? Như ví dụ Bà già cô gái, có phải cái đập vào mắt mình liền khi mình chưa học về chứng kiến, khi đó video của mình chỉ có bà già, sau khi mình học chứng kiến thì video của mình mới có thêm khúc từ hình ảnh tưởng ra bà già phải không? Vậy đâu mới là video thực?

“Còn nếu em có nhu cầu đặt câu hỏi cho chị, mà ko cần nhìn vào video thì cũng được, nhưng chị ko trả lời được ^^.”===> Tuỳ ở chị, việc của e đã xong! Những gì cần nói e đã nói, câu hỏi cần hỏi e đã hỏi! Hihihi

Chị có nhớ. Video gồm đoạn 1-2-3-4. Nhưng mình nuốt mất đoạn 2, dẫn đến kết luận sai lầm là người khác đang ép mình. Còn nếu nhìn full đầy đủ 1-2-3-4 thì mình sẽ thấy là chính mình muốn đi về.

Video lúc ẩn và lúc chị nhận ra là khác nhau, vì lúc đấy video được dùng để làm bằng chứng cho 1 kết luận mong muốn nhìn sai sự thật của mình.

Cảm ơn em đã nhắc lại đoạn này nhé. Chị rà lại phiên chat từ đầu nhé.
Start: ----------------------------------

Đoạn này đúng là vào lúc đó chị đã cần câu hỏi của em, vì trước đó, chị đang thấy là em đang cùng nhìn vào video giống như chị. Để chị trích dẫn tại sao chị lại nhận định em đang cùng nhìn vào video nhé:

Cái chị thấy ảo ma ca na đa là cái này nè em:

  • Tiếp theo em nói:

→ Đến đây thì em đã có kết luận của em rồi, và em kêu chị đi hỏi thầy thì chị đã đồng ý với em.
Và em có hỏi là là chị thấy thế nào về kết luận đó của em, nên chị đã trao đổi tiếp những đoạn sau với tinh thần làm rõ video hơn là làm rõ cái ảo ma ca na đa của chị rồi.
→ Em có đồng ý chỗ này chính là điểm chuyển ko??? :melting_face:
Tiếp theo là em tự đặt ra tình huống và hỏi chị.

Và từ câu kết luận của em: tất cả đều là sản phẩm của sự tưởng tượng của mình thôi.
Thì muốn hiểu sâu hơn về cái câu kết luận này của em, thế nào là sự tưởng tượng của mình thôi, chị mới đặt ra cho em 1 loạt câu hỏi tiếp theo, là tại sao em lại kết luận như thế, nó có giống và khác gì với những câu kết luận khác.
Và chị đã nhận được câu trả lời của em rồi:

Thì chị mới hỏi tiếp vào kết luận đó của em, thì …
Em nói “chị cần em đặt câu hỏi để làm rõ tính hợp lý ko?”

Em “nó có liên quan gì tới em đâu”…

Chính ra ở đoạn này, chị cũng bị bỏ lỡ mất cái chuyển, là đang làm rõ kết luận của em, chứ ko còn là kết luận của chị nữa.
---------------------------End.

Ok em.

Thì mâu thuẫn sẽ xuất hiện trên nội bộ của chính lời nói, câu chữ của họ, hay em lấy cái lý của mình ra, áp cho người khác phải làm cho em thấy hợp lý? Cái này có khác gì cãi lộn đâu nhỉ?

Con chó hay con trâu thì đã là kết luận, sự rút ra của mình rồi, còn video thực sự thì nó trung dung ko phụ thuộc vào kết luận.

Nếu phải học chứng kiến thì video của mình mới có thêm khúc từ hình ảnh tưởng ra bà già là ko đúng.
Mọi thứ đã có từ lúc đầu, chỉ là ban đầu mình ko coi trọng chứng kiến, nên mới bỏ qua thông tin từ chứng kiến mang lại. Chứ ko phải do em học, mà bắt đầu có chứng kiến đoạn đó. Chỉ là, khi em học rồi, em ý thức được về chứng kiến, em coi trọng nó, em cần biết rõ là mình đã chứng kiến gì, thì em tua đến đoạn đó, làm chậm, làm rõ nó ra. Em tự trả lời xem, nếu nó ko có sẵn thì làm sao em có thể làm rõ nó được?

Tóm lại, theo chị thì học chứng kiến giúp mình ý thức tới khả năng chứng kiến trong mình, sau đó mình dùng nó soi chiếu chậm lại đoạn video, mà vào đúng thời điểm đó nó đã từng chứng kiến rồi, chứ ko phải nhờ học chứng kiến mà đoạn hình ảnh trước khi thấy bà già mới có.

Đặt tình huống ngược lại, nếu em ko học chứng kiến, có người hỏi em là, em thấy bà già hay hình ảnh bà già, em trả lời sao? Làm sao mà em có câu trả lời đó?

Thì khi em ko còn thắc mắc video thực nữa, bởi vì chính em là ngừoi chứng kiến mà, khi em thấy ra được video thì em sẽ biết nó có phải là video thực ko, thậm chí biết rõ nó còn thiếu gì ko… Ví dụ, hỏi em hồi sáng nay em ăn gì, giả sử sáng đó em ăn bún riêu (sự kiện thực tế khi xảy ra, luôn có sự chứng kiến rồi, em có muốn ko chứng kiến cũng ko được), thì em tua lại đúng đoạn đó sẽ thấy em ăn bún riêu, em còn có thể tả ra chi tiết hơn nữa… vì em chính là người chứng kiến sự kiện đó.

Chứ ko phải học chứng kiến xong thì sự kiện đó mới được chứng kiến. Hay là học chứng kiến xong thì mới biết đó là video thực.

Biết video đó thực hay ko cũng có trước khi chúng ta học chứng kiến.

Ok em hihihii :sunflower: :sunflower: :sunflower:
Có duyên chúng ta vẫn cứ tiếp tục trao đổi nha, nói chuyện với em chị phải vận dụng 155% công lực lun á. Cảm thấy phải trở nên nghiêm túc hơn :innocent: :innocent: :innocent:

1 Lượt thích

Đây là câu chị nói có đoạn: “Cái ly là thuộc tính của cái thấy cái ly, mà cái thấy cái ly lại là thuộc tính của mình”
Sau đó chị mới nói: “Nó kiểu ảo ma ca na đa, chị cũng chưa rõ lắm đâu, em cứ hỏi tiếp nhé”.
Nhưng điều này không quan trọng, theo em bất kỳ phát ngôn nào của mình được phát ra trong quá trình trao đổi, mà người khác đặt câu hỏi thì mình lun sẵn sàng đón nhận và trả lời, không phải cho người khác mà cho chính mình á, kiểu như ví dụ về con rắn và cọng dây thần á. Nhiều khi mình thấy vậy mà nó không phải vậy, đó là cơ hội để mình nhìn kỹ lại thêm 1 lần nữa xem có thật là như vậy không, như khi mình mới nhìn mình thấy con rắn nhưng sau đó nhìn kỹ lại thì mình thấy là cọng dây thần. Và người hỏi cũng đc xem xét theo

Nhưng mà e hiểu sai, chị đã chốt cái video chị thấy là hoàn chỉnh đầy đủ đúng rồi, nên kết luận:
“Cái ly là thuộc tính của cái thấy cái ly, mà cái thấy cái ly lại là thuộc tính của mình”

“Và đây là câu của chị: Thực ra thì cái biết mà là thuộc tính của em thì nó có đặc tính là nó chẳng biết gì cả, nhưng ko có cái gì mà nó ko biết.
Còn cái biết mà giúp em biết được cái ly, thì nó chính là cái ly luôn á.”
Là kết luận được chị chốt chắc chắn k cần e phải hỏi thêm nữa á. Nên e đặt câu hỏi cho chị là e tào lao á.

Heheee thực ra e cũng học được nhiều điều từ việc hội thoại này hí hí.

1 Lượt thích